Ngoài cửa phòng hộ vệ Bão Nguyệt lâu đã hôn mê rồi , Phạm Nhàn một người cô đơn đứng ở cửa phòng, mặt không thay đổi nhìn vị huynh đệ tuổi gần mười bốn kia của mình .
Cho đến lúc này, đả thủ cùng các thiếu niên trong phòng mới giật mình tỉnh lại, có người không biết được thân phận của Phạm Nhàn, trên mặt hiện ra thần sắc khẩn trương, vị thiếu niên tay phải bị thương kia nhận ra người này chính là Trần công tử đêm qua, hét lên một tiếng, mang theo mấy người chuẩn bị xông lên phía trước!
Phạm Tư Triệt căn bản không còn kịp nghĩ cái gì nữa, trở tay đem bình trà trên tay ném xuống đất!
...
...
Xoảng một tiếng giòn vang! Đả thủ lao nên nhanh nhất , đầu tiên lao qua bên cạnh Phạm Tư Triệt, trên đầu bị đánh nặng nề một cái, muộn hanh nhất thanh ngã trên mặt đất, trên đầu chảy máu.
Bình trà trong tay Phạm Tư Triệt cũng vỡ, nước trà nóng hổi tràn trên tay hắn, trên sàn nhà, trên thân người, không ngừng tỏa ra hơi nước. Hắn hai mắt hoảng sợ nhìn cửa, tay phải cầm nửa cái bình trà không nhịn được khẽ run , ngay cả tiếng nói đều có chút run rẩy.
"Ca, làm sao ngươi ... lại tới?"
Phạm Nhàn không trả lời hắn, những người trong phòng lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ, Đại lão bản làm sao lại trở tay đem thủ hạ của mình đánh hôn mê? Mọi người khiếp sợ nhìn Phạm Tư Triệt, chỉ có Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ mặt lộ vẻ ngây thơ nghi hoặc, nhìn Phạm Nhàn.
Có chút người đầu óc hơi nhạy nhạy một chút, cuối cùng nhớ ra tiếng hô vừa rồi, hơn nữa từ trong xưng hô biết thân phận của Phạm Nhàn —— Bão Nguyệt lâu sở dĩ dám lớn lối như thế, dựa vào là không phải là huynh trưởng vị Đại lão bản này sao, Giám Sát Viện Phạm đề ty sao? Chẳng lẽ người đứng ngay cửa này, là tiểu Phạm đại nhân chính mình đang dựa dẫm hay sao?
Phạm Nhàn không có tự giác mình là chỗ dựa cho kỹ viện như vậy, mi mắt khẽ rũ xuống, hỏi: "Có trở về hay không?"
Phạm Tư Triệt không kịp suy tư kết quả mình sắp sửa gặp phải, khẽ cắn răng, gương mặt mập mạp vặn vẹo, một hồi lâu nặn ra một chữ cực bé: "Về."
Hắn cúi đầu, đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, giống như là hài tử làm sai chuyện. Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu nhìn đệ đệ, phát hiện tiểu tử hai năm qua cao thêm không ít, sắp đến tai của mình rồi, dưới đáy lòng thở dài, nhàn nhạt nói: "Thứ nhất, ngươi làm sai chuyện, thứ hai, ngươi không phải đứa bé. Cho nên không cần giả bộ đáng thương trước mặt ta."
"Dạ." Phạm Tư Triệt rên rỉ một tiếng.
Phạm Nhàn không để ý đến hắn, chỉ đem ánh mắt hàn lãnh quét qua mười mấy người trong phòng, phát hiện có mấy người là thiếu niên quyền quý đêm hôm qua xuất hiện, chẳng qua là khi đó đào tẩu, không có bị chính mình cắt đứt xương mà thôi. Hắn hé mắt, phát hiện có mấy người mặt còn có chút ấn tượng, trí nhớ của hắn tốt, đối phương mặc dù không có bản lãnh này, nhưng nếu đã biết thân phận của hắn, không thể làm gì khác đành phải hèn mọn hành lễ với hắn.
...
...
"Bái kiến đại biểu ca."
"Thỉnh an đại thúc."
"Nhàn gia gia."
Đại cổ đông tiểu cổ đông Bão Nguyệt lâu sầu mi khổ kiểm, rất đáng thương địa đi tới trước mặt Phạm Nhàn hành lễ thỉnh an. Nghe những người này tự giới thiệu, Phạm Nhàn trong lòng tức giận cùng tự giễu không ngừng đan xen —— đây là chuyện gì, tra án quả nhiên cuối cùng tra ra trên mặt của mình!
Khó trách Tang Văn nói xe ngựa thường xuyên từ Thượng Thư hạng chạy qua , những người trước mắt này nói ra cùng mình đều có quan hệ thân thích, không phải là người trong Phạm thị đại tộc, chính là quan hệ với Liễu thị Quốc Công phủ, Phạm Tư Triệt cùng Tam hoàng tử là nhân vật dẫn đầu nhất mạch, mở ra kỹ viện, tự nhiên những người này cũng không trốn thoát quan hệ —— hắn lắc đầu, hỏa khí đầy ngực, hận không thể đem đám ác thân kém thích không biết từ đâu đến ném đến trong Sấu hồ đi!
Chỉ chốc lát sau, hắn vẫn cưỡng chế oán khí trong lòng, một tay giơ lên cổ áo Phạm Tư Triệt , giống như giơ lên một con gà nhỏ bình thường, đi ra khỏi gian mật thất của Bão Nguyệt lâu. Lúc huynh đệ hai người âu sầu muốn đi ra cửa phòng, Tam hoàng tử mới biểu hiện tựa như phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào, vui mừng vô cùng nói: "Đông Phạm đại nhân... A, đại biểu ca!"
Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất này, trên mặt nổi lên nụ cười vô cùng ôn nhu: "Tam Điện hạ, vĩnh viễn không cần thử sắm vai ngây thơ ở trước mặt ta... Còn nữa, ta không có hứng thú nói chuyện với đứa nhóc như ngươi."
Khắp cả kinh đô, dám công khai mắng hoàng tử là đứa nhóc... Phạm Nhàn nhất định là người đầu tiên trong Khánh quốc từ lúc khai quốc tới nay!
Mọi người ngoài khiếp sợ vì Phạm Nhàn lớn mật, còn cảm thấy buồn bực, cho dù Bệ Hạ sủng ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng là thần tử, làm sao dám đối với hoàng tử không cung kính như thế? Tam hoàng tử quan sát Phạm Nhàn, cái miệng nhỏ nhắn tức mà run run.
Phạm Nhàn cười càng thêm ngọt: "Miệng nhỏ này run run quả là diễn không tồi."
Tam hoàng tử suýt nữa tức giận mà ngất đi, nhưng nghĩ đến mẫu thân đã nói, thời điểm vị đại biểu ca này ôn nhu mỉm cười, chính là thời điểm trong lòng không thoải mái tới cực điểm, ngàn vạn lần chớ đi chọc hắn, lúc này mới cắn răng không nói tiếp.
...
...
Đây là xế chiều, khách trong Bão Nguyệt lâu cũng không có nhiều người, mà chuyện trên lầu đã sớm truyền ra, rất nhiều người chạy tới lầu một, rất có may mắn quan sát được một màn huynh trưởng dạy em , lúc này, tất cả người biết nội tình cũng biết vị Trần công tử đêm qua đại náo Bão Nguyệt lâu, chính là tiểu Phạm đại nhân hôm nay thanh danh vang dội , tự nhiên không người nào dám tiến lên sanh sự, chẳng qua là trơ mắt nhìn, bên trong riêng mình lo sợ.
Mà đả thủ cùng các cô nương không biết tình huống không nhịn được bàn luận xôn xao , thần thái mang theo một tia hưng phấn, truyền bá tin tức nho nhỏ vừa lấy được, chẳng lẽ bị tiểu mập mạp bị xách như xách con gà kia, chính là Đại lão bản thần bí nhất trong lầu nhà mình? Thấy bộ dáng không hề giống nhân vật âm tàn chút nào a?
Vậy người trẻ tuổi xinh đẹp đang xách Đại lão bản là ai?
Phạm Nhàn nghênh ngang mà đi, trong tay xách Bão Nguyệt lâu "Đại lão bản ", trên mặt không có thần sắc, dư quang liếc thấy vị cô nương trong góc tên là Nghiên Nhi, trong con ngươi của cô nương kia tựa hồ có chút lo lắng.
Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có động, biết chuyện này làm ầm ĩ, không lừa được dân chúng kinh đô bao lâu, chẳng qua là hắn cũng không có chủ tâm giấu diếm chuyện này, trong lòng có ý định khác .
Đi ra cửa của Bão Nguyệt lâu, phố dài tay trái tay phải an tĩnh đều có một chiếc xe ngựa, Phạm Nhàn ngồi xe ngựa ở phía tây. Chiếc xe ngựa phía đông này cũng không có dấu hiệu, nhưng mà màn xe khẽ vén lên, Thế tử Hoằng Thành lộ ra khuôn mặt xin lỗi, sớm mất khuôn mặt thường ngày rực rỡ như ánh mặt trời, hướng hắn bắt chuyện.
Mặt trời đang ngả về tây , tươi đẹp làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, xuyên thấu qua cành cây mùa thu trụi lá , chiếu vào trên mặt Phạm Nhàn, hắn tựa như bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, có chút buồn bực híp híp mắt.
Đằng Tử Kinh không biết từ nơi nào xông ra, cúi người nhẹ nói: "Lão gia biết thiếu gia còn có chuyện cần làm, để cho ta trước tiên đem nhị thiếu đón trở về."
Phạm Nhàn chưa quay người, sau đó nói: "Ở trong lầu còn có một số người trong phủ. Ngươi để cho hộ vệ trong nhà lên tinh thần , một cái cũng đừng để cho bọn họ chuồn đi." Sau đó hắn nhìn thoáng qua Phạm Tư Triệt sắc mặt trắng bệch một cái, nói: "Nếu ai dám len lén chuồn đi, cứ trực tiếp chặt đứt chân."
Lời nói tuy nhẹ, lại làm cho người nghe thấy không rét mà run. Đằng Tử Kinh tinh tường cảm nhận được cơn tức trong đầu đại thiếu gia lúc này, không dám khinh thường, kính cẩn đáp: "Lão gia lên tiếng, chuyện này để cho chính ngài xử lý. Hôm nay đóng phủ, chờ ngài trở về."
Phạm Nhàn gật đầu, liền hướng xe ngựa của Thế tử Hoằng Thành đi tới. Phạm Tư Triệt ở phía sau hắn vẻ mặt đưa đám gọi một tiếng ca, nhưng không được đáp lại, không thể làm gì khác đành đàng hoàng lên xe ngựa.
...
...
Bên cạnh xe ngựa song phương tựa như không giống đang tiến hành đàm phán cùng nghị hòa, mà là như đang nói việc nhà. Phạm Nhàn nhẹ cười nói: "Vội vã đón Viên cô nương về Lưu Tinh hà như vậy sao?"
Hoằng Thành cười khổ một tiếng: "Không ngờ chuyện Viên Mộng cũng không thể gạt được ngươi."
Phạm Nhàn đáp: "Ngươi biết ta làm nhiệm vụ gì mà, loại chuyện này muốn giấu diếm được ta, vốn chính là việc khó."Lý Hoằng Thành khẽ hướng bên trong mời một chút, mời hắn lên xe ngựa. Phạm Nhàn lắc đầu, tiếp theo lại nhìn thấy trong xe ngựa rộng rãi, trừ Viên Mộng cả người nở nang, khẽ cúi đầu ra, còn ngồi một nhân vật khác.
Vị nhân vật cao quý kia, chính nửa ngồi ở trên ghế ngồi, dùng một loại ánh mắt ôn hòa mà thành khẩn nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn con ngươi hơi co lại, lập tức hồi phục bình thường, mỉm cười ôm quyền, hành lễ nói: "Gặp qua Nhị Điện hạ."
"Thời điểm mùa xuân, ta và ngươi cũng không xa lạ đến như vậy." Nhị hoàng tử đôi môi thật mỏng khẽ nhúc nhích, trong con ngươi trong trẻo lộ ra một tia thần sắc đáng tiếc, chậm rãi nói: "Làm sao bỗng nhiên biến thành bộ dạng như hiện tại rồi?"
Phạm Nhàn nở nụ cười: "Có lẽ Phạm mỗ làm người không biết điều chăng."
Nhị hoàng tử mặc nhiên, chỉ chốc lát sau nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, Phạm đại nhân có thể rời đi chỗ khác hay không?"
Phạm Nhàn thu lại nụ cười, lắc đầu: "Vội vã về nhà xử lý đứa nhỏ hư kia, không có thời gian."
"Ta chỉ đi ngang qua mà thôi." Nhị hoàng tử mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, nói một câu mà hai bên cũng sẽ không tin tưởng.
Bão Nguyệt lâu có tra án hay không, cùng hắn cũng không có quan hệ gì, nếu như Phạm Nhàn muốn tra mà nói, đúng là Phạm phủ tự tổn hại thể diện chính mình, đã mất ích lợi, nếu như không tra , tự nhiên là kết quả tốt nhất, mọi người riêng mình có một cái tay ở trong cùng một cái chén gắp thức ăn để ăn, Phạm thị sau này ở trong quan trường, đối với mình cũng phải "bao dung" một chút mới được.
Mặc dù Nhị hoàng tử mắt thấy nội khố không còn mà lo lắng hôm nay, tự nhiên rất quan tâm gian thanh lâu này mang đến tiền bạc, nhưng so với có thể mượn hơi Phạm Nhàn hay không, tiền bạc... cũng chỉ là chuyện nhỏ .
Phạm Nhàn thở dài nói: "Tra án lại tra đến nhà mình, để cho Nhị Điện hạ nhìn thấy trò hề này, thật sự là buồn cười."
Nhị hoàng tử cũng lắc đầu, thở dài nói: "Cười không nổi, chuyện Bão Nguyệt lâu quá phức tạp, mặc dù ta không nhúng tay, nhưng cũng biết trừ lão Tam với mấy tiểu tử kia, có ít nhất bảy thành cổ phần là ở trên tay Phạm Tư Triệt, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ ruột, chuyện có thể không quản vẫn nên buông tay sao."
Hai người nói chuyện có điều ám chỉ, lẫn nhau lòng dạ biết rõ.
"Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đi làm Đại lão bản chứ?" Phạm Nhàn lắc đầu cười khổ.
"Hai vị tôn tử của Hoằng Nghị công gia... Cũng sẽ có không ít tiền." Nhị Điện hạ tựa như hảo tâm nhắc nhở.
Hoằng Nghị công vốn chính là quý phủ của Liễu thị, Phạm Nhàn giả vờ ngây ra, chán nản nói: "Xem ra vụ án này thật đúng là không thể làm gì khác đành không tra xét."
Nhị hoàng tử biết không tra án đại biểu Phạm Nhàn nguyện ý tạm thời tỏ thái độ hòa bình, trong lòng khẽ vui mừng, nụ cười trên mặt lộ vẻ phá lệ chân thiết: "Mặc dù mọi người thân phận địa vị không giống nhau, nhưng kỳ thật đều là người đáng thương sinh sống trong kinh đô. Ngươi hôm nay cũng là nhân vật quan trọng trong quý phủ, dù sao cũng phải bảo vệ đám mầm non trong phủ của mình."
Phạm Nhàn nói: "Không dối gạt Điện hạ, ta cũng không phải một vị thiết lại trung với luật pháp một cách tinh thuần." Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhị hoàng tử "Huống chi Điện hạ đem toàn bộ chi tiết cũng tính toán rõ ràng như thế, chỗ nào còn để cho ta lui bước chứ?"
Nhị hoàng tử nhẹ nhàng run sợ, hắn biết Phạm Nhàn từ trước đến giờ không phải một người yếu thế! Quả chẳng sai, Phạm Nhàn mặt không thay đổi vỗ vỗ song chưởng, chỉ nghe Bão Nguyệt lâu phía sau xe ngựa nhất thời vang lên một trận tiếng động xôn xao, có tiếng người ngã ngựa đổ, cái bàn ngã bị lật tung, trong lầu các cô nương hoảng sợ thét chói tai.
Lý Hoằng Thành sắc mặt khẽ biến, không biết Phạm Nhàn rốt cuộc sắp đặt bao nhiêu nhân thủ của Giám Sát Viện Nhất Xử đặt ở trong Bão Nguyệt lâu, khuôn mặt lo lắng nói: "An Chi, nói thật, cho dù ngươi đem chuyện này trị thành thiết án, cũng không thể gây tổn thương đến chúng ta, cần gì phải làm như vậy?"
Hoằng Thành cũng là một người trực tiếp, Phạm Nhàn nghĩ tới như vậy, trong con ngươi vẻ tự giễu lại lóe lên.
Thấy hắn vẫn lạnh lùng xa cách, Nhị hoàng tử có ôn hòa đến cỡ nào, trong lòng cũng dần dần lạnh lên, quan sát ánh mắt Phạm Nhàn nói: "Bất quá là chút chuyện của đám nhỏ, Tư Triệt cùng lão Tam nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dựng một tòa lầu chơi đùa một chút, ngươi đừng nên thật tâm quá mức."
Phạm Nhàn biết việc Bão Nguyệt lâu lần này, tầng cấp xa xa không đủ để đả kích một vị hoàng tử, huống chi lão Nhị trước mặt vị diện cùng tuấn tú, từ bên ngoài căn bản cũng không có một chút quan hệ nào cùng tòa kỹ viện này, nếu như từ Viên Mộng nơi đó điều tra, nhiều lắm cũng chỉ có thể liên lụy tới Hoằng Thành, thật muốn tra hơn nữa, chỉ có thể ảnh hưởng đến chính mình!
"Tư Triệt là đệ đệ ta, quản giáo như thế nào tự nhiên ta sẽ xem xét." Hắn nhìn Nhị hoàng tử."Chẳng qua là ngài cũng cần quản huynh đệ của mình một chút."
Hoằng Thành rốt cục không nhịn được lắc đầu nói: "An Chi, chuyện này ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Bão Nguyệt lâu kinh doanh, đúng là do hai tiểu tử này khởi xướng, Viên Mộng tới hỗ trợ ta cũng biết, nhưng là ta cùng Nhị Điện hạ cũng không nhúng tay vào."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Có đôi khi không nhúng tay vào, chẳng qua chỉ đứng nhìn mọi chuyện diễn ra, chính là một nước cờ rất hay." Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn Hoằng Thành, nói: "Hơn nữa ta căn bản không tin tưởng Phạm Tư Triệt có năng lực tra được quan hệ của Viên Mộng với ngươi."
Soát lầu vẫn còn tiếp tục , Bão Nguyệt lâu vẫn là một mảnh náo loạn, Nhị hoàng tử khẽ cau mày, nghĩ thầm chẳng lẽ Phạm Nhàn ngươi thật tâm địa sắt đá như thế? Vì duy trì danh tiếng bản thân cùng đả kích chính mình, hẳn là ngay cả sinh tử của đệ đệ ruột cùng mọi người trong tộc cũng không quản ư?
Phạm Nhàn đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, mang theo một tia tự giễu, nhìn Nhị hoàng tử nói: "Điện hạ tính toán không bỏ sót, ta không dám tra Bão Nguyệt lâu , dù sao ta không thể nào đích thân đem Tư Triệt đưa vào kinh đô phủ." Chỉ cần song phương có thể giữ vững tình thế như trước mắt, như vậy người của Phạm Liễu hai nhà liên lụy tới Bão Nguyệt lâu, có thể không cần nghênh đón áp lực từ kinh đô phủ, ngay cả chính Phạm Nhàn cũng cảm thấy Nhị hoàng tử lần này thật giỏi, đòi hỏi cũng không phải rất nhiều.
...
...
Qua thật lâu, Phạm Nhàn nhìn trên lầu phương xa Mộc Phong Nhi bí ẩn ra thủ thức, biết không soát ra được sổ sách của Bão Nguyệt lâu, hắn vốn cũng không có loại hy vọng xa vời này —— nhược điểm của Phạm Tư Triệt, cũng bị vị Nhị hoàng tử trước mắt này nắm giữ, tiểu tử kia chỉ biết làm gian thương, nhưng không biết gian thương luôn sẽ bị đám quan viên nhìn chằm chằm vào.
Nhị hoàng tử rốt cuộc hiểu rõ hắn muốn làm gì, khẽ mỉm cười, nghĩ thầm Bão Nguyệt lâu là Phạm Tư Triệt mở, chuyện này ngươi làm sao cũng không rửa sạch sẽ nổi! Phạm Liễu Nhị tộc cũng vùi lấp vào việc này, nếu như ngươi không muốn đem chuyện này làm lớn, cũng chỉ có thể hòa bình chung sống với mình mới được.
"Bão Nguyệt lâu sẽ tiếp tục kinh doanh." Phạm Nhàn tiếp tục bình tĩnh nói: "Điện hạ hẳn là hiểu được ý của ta."
Nhị Điện hạ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng sâu trong nội tâm sinh ra bất an cực kỳ mãnh liệt, bởi vì hắn biết loại người không dễ khống chế như Phạm Nhàn, nhất định sẽ không bị một gian kỹ viện như vậy trói lại tay chân, nhưng không biết đối phương kế tiếp... sẽ có thủ đoạn thế nào.
Phạm Nhàn chuyển chủ đề, nghiêm nghị nói: "Nói đến chuyện này Hoằng Thành làm không đúng, bản thân ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo liễu, ta không đành lòng nói cho Nhược Nhược, trông cậy ngươi sau khi cưới có thể thu liễm chút ít... Nhưng làm sao ngươi có thể biết rõ những chuyện làm ăn mờ ám của Tư Triệt lại không nói cho chúng ta biết, cho dù ta lúc ấy đi sứ không có ở kinh đô, chẳng lẽ ngươi thì không thể nói cho Nhược Nhược ư? Nói như thế nào qua vài ngày nữa, ngươi chính là tỷ phu của Tư Triệt đó."
Hắn nhìn Thế tử trầm thống nói: "Hoằng Thành... Ngươi thật sự làm ta rất thất vọng."
Nhị hoàng tử mặc nhiên, cho dù hắn khôn khéo như thế nào đi nữa, cũng không cách nào ngửi ra âm phong giấu diếm trong lời nói của Phạm Nhàn, ngay cả Lý Hoằng Thành cũng là nội tâm có thẹn, không biết vị con cháu Phạm thị này chuẩn bị lợi dụng chuyện này làm những thứ gì, đạt tới mục đích không thể cho ai biết gì.
Kê biên tài sản Bão Nguyệt lâu vẫn còn tiếp tục, Nhị hoàng tử nghĩ thầm nếu ngươi đồng ý giải hòa, tại sao còn muốn soát lâu? Có chút bận tâm bị đám hắc cẩu Giám Sát Viện thật tra được quan hệ giữa Hoằng Thành cùng lầu này, cau mày nói: "Phạm đại nhân, có thể để cho thủ hạ của ngươi ngừng sao? Dù sao đây là phạm trù công vụ của kinh đô phủ, Giám Sát Viện can thiệp chính vụ, đây cũng là chuyện Bệ Hạ nghiêm lệnh cấm."
Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Điện hạ, ta chỉ là phụng tộc mệnh, tới kỹ viện này dẫn về mấy người thân thích vô dụng mà thôi... Dĩ nhiên, vận dụng nhân thủ của Nhất Xử, coi như là lấy việc công làm việc tư, bất quá quan viên trong triều thường xuyên bảo thuộc lại giúp chuyển nhà, những thuộc hạ này của ta chỉ biết đánh nhau, gọi bọn họ tới hỗ trợ bắt mấy thân thích trong nhà, nghĩ đến cũng không coi là đại sự."
Nhị hoàng tử chán nản, Phạm Nhàn đem chuyện này nói là chuyện nhà, chính mình thật đúng là không có gì để nói.
Trong Bão Nguyệt lầu sau xe ngựa, thanh âm dần dần yên tĩnh, quan viên Nhất Xử Giám Sát Viện sau cải trang từ bên trong bắt được bảy tám người, những người đó đều là thân thích Phạm Liễu hai nhà, cùng Bão Nguyệt lâu liên lụy sâu đậm, lúc này trên mặt một mảnh đồi bại, mà phía sau cùng có một thiếu niên quyền quý khuôn mặt ngoan lệ bị đánh rất nhiều, cả người vết thương, chính là thiếu niên đầu lĩnh đêm hôm qua muốn giết Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn hai mắt nhíu lại, nhìn các thân thích đầy mặt sợ hãi, từ trong kẽ răng lộ ra hàn khí nói: "Đều đưa về phủ cho ta."
Hắn xoay người ôn nhu nói với Nhị hoàng tử: "Điện hạ yên tâm, chuyện đã đáp ứng ngươi, ta tự nhiên sẽ làm được, chẳng qua là những người này ta muốn rồi... Không có phương tiện dùng Khánh luật tra bọn hắn, không thể làm gì khác đành phải dùng gia pháp thu thập bọn họ."
Nhị hoàng tử trong lòng tự nhủ, ngươi dù động gia pháp thế nào, cũng không thể che lại sự thật Phạm gia nắm giữ cổ phần Bão Nguyệt lâu, từ đó sẽ không cùng mình vạch mặt, để tùy ý một mình ngươi ra tay đi. Chẳng qua là đám quý tộc hậu duệ thiên hoàng bị đưa lên xe ngựa, trong lòng run sợ, không biết Phạm Nhàn sẽ vận dụng gia pháp gì để thu thập bọn họ.
Phạm Nhàn nhìn hai mắt của hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Những kẻ đêm qua mai phục ta, phiền toái Điện hạ chuyển lời, sau này ở trên đường tại kinh đô, đừng để cho ta nhìn thấy nữa, được rồi, cứ như vậy đi."