Liễu thị diện mục mỹ lệ luôn luôn cố ý ở trong Phạm phủ biểu hiện ra vẻ quý khí hàm mà không lộ, nhưng hôm nay nàng không để ý dung nhan khí chất gì cả, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng, ôm hai chân lão gia, khàn giọng khóc nói: "Lão gia, ngài nói một tiếng đi... Triệt nhi tuổi còn nhỏ, không chịu được đòn nặng vậy đâu ."
Phạm Thượng thư nhìn nữ tử trước người, không nhịn được thở dài một hơi. Liễu thị ở sau khi nguyên phối của Phạm Kiến chết, liền đến bên hắn. Năm đó Phạm Kiến mặc dù đã thụ phong Tư Nam bá tước, nhưng thân thuộc với hoàng đế ở trong bóng tối, vẫn không hiển sơn lộ thủy, đối phương thân làm cháu gái của Quốc Công lại gả cho hắn thuộc bàng chi của Phạm tộc làm vỡ lẽ, không biết làm bao người trong kinh kinh hãi, cưới xong Liễu thị đối với hắn cẩn thận hầu hạ, thể thiếp quan tâm , cuối cùng đưa hắn từ trên Lưu Tinh hà kéo trở về.
Cho nên bất luận từ phương diện nào mà nói, hắn đối với Liễu thị cũng có một phần tình, có một phần áy náy , huống chi lúc này đang bị đánh trong thư phòng ... cũng là con trai ruột của mình, Phạm Thượng thư tuổi cũng không nhỏ, làm sao có thể không đau lòng? Nhưng bất kể trong lòng hắn đang suy nghĩ như thế nào, vẻ mặt vẫn giữ vững vô cùng tốt, lắc đầu khiển trách: "Ngọc bất trác bất thành khí, con không dạy là lỗi của tra, mẹ chiều thì con hư..."
Đúng lúc này, trong thư phòng nơi xa lại truyền tới một tiếng kêu thảm, mơ hồ nghe rõ ràng là Phạm Tư Triệt đang đau gọi mẹ.
Phạm Kiến chân mày hơi chút nhíu lại, trong lòng khẽ run lên, những lời khuyên nhủ đã chuẩn bị sẵn cũng không thốt ra thành lời được.
Liễu thị thấy lão gia vẫn trầm mặc, đôi mắt đầy nước mắt hiển lộ vẻ kiên nghị, đem làn váy khẽ loạn chỉnh trang nghiêm chỉnh, chuẩn bị xoay người đi tới thư phòng.
"Trở lại!" Phạm Kiến thấp giọng trách mắng: "Phạm Nhàn làm đại ca , dạy dỗ Tư Triệt cũng là chuyện nên làm, ngươi lúc này chạy tới, để cho đứa bé kia nghĩ như thế nào?"
"Hài tử nghĩ như thế nào?" Liễu thị đau khổ xoay người lại, nước mắt lưng tròng "Lão gia, ngài chỉ nghĩ Phạm Nhàn nghĩ như thế nào, lại không để tâm ta nghĩ như thế nào ư? Ta chỉ có một đứa con bảo bối là hắn, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn hắn bị đánh chết ư?"
Nàng khẽ cắn môi dưới, khàn giọng khóc nói: "Không sai, ta năm đó đã làm sai chuyện, nhưng sau khi hắn từ Đạm Châu tới, ta nhẫn nhịn khắp nơi, cẩn thận mọi điều, chỉ sợ hắn không vui, theo ý của ngài, ta nhắc nhở quý thích trong kinh, chỉ sợ kéo gót chân của đại thiếu gia, nói như thế nào hắn hôm nay có địa vị như thế cũng có một phần công của ta, dĩ nhiên, ta đây làm mẫu thân , làm những chuyện này là lẽ đương nhiên, cũng sẽ không đi trước mặt hắn để tranh công... Nhưng... Nhưng hôm nay này là thế nào? Hắn làm sao lại nhẫn tâm ra tay nặng như thế? ... Nếu như hắn vẫn nhớ chuyện năm đó... Cùng lắm thì ta đem cái mạng này trả cho hắn là được! Đừng động con của ta! Con của ta a..."
Phạm Kiến nhìn bộ dáng nức nở khóc của Liễu thị, một cỗ hỏa khí dâng lên lồng ngực, trách mắng: "Đây là bộ dáng gì? Phạm Nhàn là người thế nào ngươi còn không rõ ràng ư? Nếu hắn đã bỏ qua chuyện kia rồi, cũng sẽ không bao giờ nhắc lại, hắn mặc dù trẻ tuổi, nhưng lòng dạ rộng rãi ... Tư Triệt vốn làm chuyện này quá mức, nếu như không dạy dỗ, tương lai thật sự chôn vùi cả cái nhà này, chẳng lẽ lúc đó ngươi mới cam tâm?"
Liễu thị vốn cũng không phải là phụ nhân bình thường, hôm nay biết chuyện Bão Nguyệt lâu bị tịch thu, bất quá vừa nghĩ lại biết đằng sau lưng có bóng dáng Phạm gia đại thiếu cùng Nhị hoàng tử đấu sức, giơ tay áo chấm nước mắt trên khóe mắt, khóc nói: "Vốn không phải là chuyện lớn gì, chỉ bất quá nhược điểm bị Nhị Điện hạ nắm giữ, Phạm Nhàn lúc này mới tức giận mà thôi."
Phụ nhân này cùng con của nàng, phán đoán đối với sự tức giận của Phạm Nhàn cũng cực kỳ nhất trí.
Phạm Kiến mặt trầm xuống, nói: "Không phải chuyện lớn ư? Mới vừa rồi thư phòng ở hậu trạch đưa tới thứ kia ngươi không đọc hay sao, Tư Triệt tuổi còn nhỏ... Cư nhiên gan lớn lòng dạ ác độc đến vậy, mặc dù không phải bản thân hắn động thủ, nhưng cùng chính hắn động thủ có gì khác biệt? Chẳng lẽ để con ngươi đích thân giết người, mới coi là chuyện lớn ư?"
Liễu thị không nhịn được giải vây cho con mình nói: "Trong kinh thiếu loại chuyện này sao? Nhà ai không có một chút chuyện như vậy chứ..."
Không đợi nàng nói xong, Phạm Kiến đã ngăn cản lời của nàng, lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần nói tiếp."
Liễu thị rất nghe lời ngừng lời, nhưng mà nước mắt chảy xuống, vành mắt đẫm lệ, tiếng kêu đau bi thảm trong thư phòng nơi xa dần dần thấp xuống, ngược lại làm cho nàng làm mẫu thân càng cảm thấy hoảng sợ, Triệt nhi đã không chịu nổi nữa hay là thế nào?
Phạm Kiến nhìn bộ dáng của nàng, không nhịn được thở dài một hơi, lại liên tưởng đến chuyện chính mình đêm qua cùng Phạm Nhàn thương định, trong lòng khẽ buồn bã.
Thật ra trong mấy tháng qua Phạm Tư Triệt buôn bán trong kinh thành, hắn không phải là không nhận được một chút phong thanh, chẳng qua không để ý quá mức, cảm thấy tiểu hài tử thì có thể gây ra bao nhiêu động tĩnh? Không ngờ tới, ngay cả chính hắn làm cha , tựa như cũng đánh giá thấp năng lực cùng thủ đoạn của Phạm Tư Triệt rồi.
"Để cho Phạm Nhàn xử lý sao." Phạm Kiến ôn tồn an ủi Liễu thị: "Ngươi cũng hiểu được đạo lý này, hắn càng không ngại quản chuyện này, đã nói rõ hắn thật sự coi Tư Triệt là huynh đệ cốt nhục của mình, Phạm Nhàn đứa bé kia cho dù hướng về phía địch nhân còn có thể khẽ cười, sở dĩ hôm nay ra tay như thế, còn không phải bởi vì hắn rất thương Tư Triệt ư, nếu không phải là người thân cận, hắn một đao giết sẽ giết ngay, làm sao lại nổi giận như vậy được? ... Suy nghĩ rõ đạo lý này, ngươi nên an tâm. Nói thật, nhà này của chúng ta, tương lai đến tột cùng có thể dựa vào ai, ngươi cũng rất rõ ràng rồi."
Liễu thị dĩ nhiên hiểu được đạo lý này, Phạm phủ hôm nay thanh thế quá lớn, đã thành thế cưỡi hổ, chỉ có thể lên mà không thể xuống. Mà Phạm Kiến dù sao tuổi đã lớn, không nói rời khỏi thế giới này, nhưng cũng sẽ có ngày cáo lão từ quan , sau này bất luận là nàng hay là Tư Triệt, đến tột cùng có tạo hóa gì, cả tòa phủ đệ này có thể cả đời bình an hay không, còn không phải là xem Đại thiếu gia trong phủ có thể tạo nên sự nghiệp thế nào trong đất nước này sao.
Nhưng đánh con thì đau mẹ, vô luận như thế nào, Liễu thị đối với Phạm Nhàn hôm nay cũng sẽ sinh ra oán hận.
Phạm Kiến lắc đầu, ý bảo nàng đi theo mình ra khỏi thư phòng, sau đó đi tới gian thư phòng bên cạnh hậu viên kia.
Liễu thị mừng rỡ, vội vàng đi theo phía sau, ngay cả mấy đại nha hoàn cầm lấy khăn nóng đuổi theo cũng bất chấp, khoát tay để cho các nàng lui ra.
Thất quải bát quải, bọn hạ nhân trơ mắt nhìn lão gia phu nhân hiếm khi đi nhanh như thế ở trong phủ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến “tiếng giết heo” từ sau phủ truyền tới , nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lại bắt đầu bất an, nghĩ thầm Đại thiếu gia ra sức đánh Nhị thiếu gia như thế, lão gia phu nhân đi tới, không phải sẽ rất ồn ào hay sao? Phạm phủ mấy năm này vẫn xuôi gió xuôi nước, gia phong cũng cực kỳ nghiêm túc thật tình, bọn hạ nhân rất trung thành, thật sự không muốn trong nhà sẽ phát sinh chuyện gì.
Liễu thị vội vội vàng vàng, vẻ mặt hoảng loạn đi tới hậu viên, hận không thể chắp thêm hai cánh bay qua, nhưng nhìn lão gia nhà mình bình thường tĩnh táo khoan hậu bước đi, không dám giành đi trước.
Vừa đến trước cửa tròn cùng hậu trạch nối liền, liền nghe bên trong hậu viên vang lên tiếng bi thảm, vô số thanh âm gậy gỗ rơi vào da thịt, ba ba ba ba vang lên, thật là kinh tâm!
Liễu thị lúc này tâm thần sớm loạn , đột nhiên nghe thấy thanh âm này, không thể nhận ra có phải tiếng của con mình gào thét hay không, nhưng bộ ngực dâng lên một cỗ u uất, hẳn là thét một tiếng, ngất đi!
May nhờ bọn nha hoàn phía sau không dám bởi vì nàng đuổi mà rời đi, rất thủ quy củ theo ở phía sau, lúc này mới đỡ được phu nhân nghiêng nghiêng sắp ngã.
Gian thư phòng yên tĩnh nhất trong ba gian thư phòng, ở chỗ hẻo lánh bên cạnh núi giả, là địa điểm Phạm Nhàn làm công việc của viện ở trong nhà, luôn luôn nghiêm cấm hạ nhân tới gần. Lúc này trong thư phòng có ba người ngồi bên trong, ngồi ở sau án thư lại rõ ràng là tiểu Ngôn đại nhân, Ngôn Băng Vân mới vừa thay thế địa vị chủ nhân Tứ Xử, mà ngồi dưới hắnlà môn sinh của Phạm Nhàn Sử Xiển Lập cùng Nhất Xử chủ sự Mộc Thiết.
Ngoại trừ Đằng Tử Kinh cùng Đặng Tử Việt ở trong viên chấp hành hình phạt, ba người này chính là tâm phúc của Phạm Nhàn rồi, mà địa vị của Ngôn Băng Vân tự nhiên là đặc thù nhất, hắn cùng với Phạm Nhàn có phân trên dưới, lại có tình hữu nghị của bằng hữu, lúc này cau mày nghe trong viên truyền đến tiếng b aba, không nhịn được lắc đầu nói: "Chuyện cần đưa đến kinh đô phủ để làm, làm sao lại đưa về nhà để chịu gia pháp? Không phù hợp Khánh luật, không phù hợp Khánh luật."
Trong ba người, chỉ có hắn mới dám tỏ vẻ hoài nghi đối với quyết định của Phạm Nhàn. Sử Xiển Lập cười cười, đối với tiểu Ngôn đại nhân giải thích: "Chuyện này tạm thời không thể ồn ào được, thật sự đưa đến kinh đô phủ, tra ra Nhị thiếu gia cùng trong cung vị kia... mọi người sẽ không còn cơ hội vãn hồi, đề ty đại nhân chỉ có thể cùng Nhị hoàng tử vạch mặt đánh một trận, nhưng bất luận đánh thắng đánh thua, Phạm gia Nhị thiếu gia cũng phải chịu trái đắng, theo kinh đô phủ có thể nắm lấy căn cứ chính xác, không nói phán hắn tội chém đầu hay tống giam, ít nhất cũng phải đày tới phía nam ba nghìn dặm."
Mộc Thiết có chút cười cười xấu hổ, không dám đáp lời, dù sao chuyện Bão Nguyệt lâu, là hắn âm thầm nhắc nhở Phạm đề ty, tương đương nói kết cục của Phạm gia nhị thiếu hôm nay là hắn một tay tạo thành, mặc dù Phạm đề ty hết sức hài lòng đối với biểu hiện của mình, nhưng ai biết đại đa số người trong Phạm gia nghĩ như thế nào chứ?
Ngôn Băng Vân lại lắc đầu, rõ ràng đối với thủ đoạn dùng gia pháp thay thế quốc pháp của Phạm Nhàn không đồng ý, nhưng cũng biết trước mắt chỉ có thể làm như vậy, không nhịn được khẽ châm chọc nói: "Đề ty đại nhân này của chúng ta... Thật sự là nhân vật tâm can như thủy tinh, gia pháp đánh thật dữ dội, ngày sau cho dù cái án Bão Nguyệt lâu này lộ ra, hắn hướng về phía Bệ Hạ cũng có giải thích... Ít nhất Nhị Điện hạ muốn trị Phạm phủ tội danh ngự hạ không nghiêm, dung túng đệ đệ hành hung, đó là không thể nào ."
Sử Xiển Lập nghe vậy sửng sốt, lòng dạ biết rõ Phạm Nhàn đem chuyện gia pháp để cho cả nhà đều biết, mục đích đúng là để truyền đi, để bịt miệng lưỡi của thiên hạ, chẳng qua là... Phạm Tư Triệt phạm chính là hình án, giải quyết như vậy, khẳng định là không được.
Ngôn Băng Vân cười nhìn hắn một cái, biết hắn đang lo lắng điều gì, nói: "Ngươi cũng đừng có lo lắng thừa, môn sư của ngươi sớm có sắp xếp." Sử Xiển Lập nghĩ thầm, chuyện này cùng Tứ Xử không có quan hệ gì, đại nhân gọi ngươi tới, nhất định chính là có an bài, chẳng qua không tiện tiếp tục đi hỏi.
Mộc Thiết đi tới bên cạnh cửa sổ, cách núi giả nhìn xa xa trong viên, thịt rách máu văng, kêu rên liên tục , cho dù hắn là quan viên Giám Sát Viện, cũng không thoát khỏi có chút khiếp sợ Phạm Nhàn vững tâm tay ngoan, nhìn Phạm Liễu hai nhà đệ tử đau đớn chịu khổ, không nhịn được nhẹ nhàng sờ sờ mông của mình...
Sử Xiển Lập lại bắt đầu ở trên thư án bận rộn sao chép một chút văn thư lập tức muốn dùng .
...
...
Liễu thị tỉnh lại, đang chuẩn bị đi tìm Phạm Nhàn liều mạng, dụi mắt một cái, mới phát hiện đang đánh trong vườn đều là đám thân thích trong nhà, mặc dù đánh vô cùng ác độc, vòi máu bắn ra cực cao, các tiểu tử kêu đau vô cùng thảm, nhưng nếu không phải con mình chịu khổ, Liễu thị cũng không có chút ý kiến nào, một lần nữa trở lại thành Phạm thị phu nhân cao quý cùng đoan trang, lạnh lùng nhìn nơi này một cái.
Ở trong lòng phụ nhân , con của mình Phạm Tư Triệt có chút nghịch ngợm mà thôi, nhưng ở kinh đô làm nhiều ... chuyện nhân thần cộng phẫn như vậy, quả quyết là bị chút ít tà ma ngoại đạo dụ dỗ, đám con cháu nhà mẹ đẻ này, cùng Phạm thị tộc nhân, dĩ nhiên là kẻ cầm đầu tội ác, nàng càng xem càng tức giận, nghe cũng không nghe thân thích hướng nàng cầu cứu la lên, cắn răng một cái, đối với hộ pháp làm việc trong nhà như Đằng Tử Kinh quát lên: "Đại thiếu gia bảo các ngươi đánh, liền dùng sức cho ta, không trị đám nhóc này, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này cho được!"
Trong khi nói chuyện, vợ chồng hai người vào thư phòng, vừa nhìn thấy góc phòng Phạm Tư Triệt gục ở trên ghế dài, hạ thân trần truồng, Liễu thị nhất thời rối loạn, nhào tới, đau lòng nhìn từng đạo vết máu trên mông của con, không nhịn được thấp giọng khóc lên, ngón tay cẩn thận mơn trớntừng vết côn sưng thành bộ dáng xanh hồng: "Con của ta a..."
Một cái tay duỗi tới, phía trên cầm một cái khăn tay, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Liễu thị vừa nhìn, hẳn là Phạm Nhàn... Nàng cắn răng, không lộ ra thần sắc oán hận, lại như cũ ngăn không được có chút u oán.
Phạm Nhàn đã trở lại tĩnh táo, vừa đánh một hồi lâu, tức giận đã tan, an ủi nói: "Không có chuyện gì, ngài nhường chỗ một chút, ta bôi thuốc cho đệ đệ."
Liễu thị vạn phần không muốn lui qua một bên, nhìn Phạm Nhàn đem thuốc bôi đến trên người Phạm Tư Triệt, lúc này, Phạm Tư Triệt đã bị đánh đau đến không nói thành lời, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Phạm Kiến hướng bên cạnh vừa nhìn, con dâu cùng nữ nhi của mình cũng ở trong góc đàng hoàng đứng, Uyển nhi trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nghĩ đến lúc trước đánh quả thật kinh người, mà trong mắt Nhược Nhược mang theo nước mắt, không phải là đau lòng đệ đệ chịu nỗi khổ, mà là buồn vì đệ đệ không ra gì. Hắn lắc đầu, khụ một tiếng, trước đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới đây, mới ôn tồn hỏi Phạm Nhàn: "An bài thế nào?"