Mặc dù có số rất ít nhân sĩ tin tức linh thông biết vì tòa lầu nổi tiếng nhất kinh đô này, Phạm gia cùng Nhị Điện hạ bên kia đã náo loạn lên, nhưng sau Phạm phủ cũng chỉ đánh một trận nhiệt nhiệt nháo nháo, cũng không có phản ứng gì quá mức kịch liệt, mà Giám Sát Viện cũng không gây khó dễ đối với Bão Nguyệt lâu, cho nên cho rằng chuyện này cứ như vậy mà phai nhạt.
Ở trong lòng đám quan viên này, đây là kết quả rất tự nhiên, dù sao Phạm Nhàn dù lớn lối như thế nào, đối diện với một vị hoàng tử, cũng phải có kiêng kỵ, huống chi ở trong mắt mọi người, Phạm gia Nhị thiếu gia kinh doanh Bão Nguyệt lâu, mặc dù đối với danh tiếng của Phạm thị có chút tổn thương, nhưng ở trong đó cũng lấy được không ít bạc, mọi người đồng tâm hiệp lực, đem chuyện này ẩn giấu, mới là cục diện toàn vẹn.
Mà trong mắt dân chúng kinh đô cũng không biết chuyện, chỉ nhìn thấy Giám Sát Viện soát lâu, nghe thấy tiếng đánh đòn như mưa rơi trong Phạm phủ, chuyện này lộ ra một tia cổ quái —— từ lúc nào cơ quan đặc vụ của Bệ Hạ lại bắt đầu quản tới chuyện kỹ viện rồi? Phạm gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chút ít tiểu bá vương luôn luôn hoành hành đường phố kinh đô đột nhiên tiêu thanh biệt tích?
Nhưng bất kể là biết chuyện này , không biết chuyện này , cũng cho là chuyện này sẽ giống chút ít chuyện quyền quý xung đột thường gặp trong kinh đô, cuối cùng bởi vì mạng lưới liên lạc vô hình nhưng giăng đầy trong không khí mà biến mất mất tích, bởi vì có câu ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt.
Nhưng mà chủ sự, cô nương, chưởng quỹ trong Bão Nguyệt lâu, cũng không thoải mái như ngoại nhân nhìn thấy, bởi vì kể từ khi Giám Sát Viện soát lâu, đại đông gia không còn tới Bão Nguyệt lâu, cả người giống như là mất tích, tuy có tin đồn vị đại đông gia tuổi còn trẻ này đã bị cấm túc, nhưng không có tin chính xác, mọi người vốn có chút bất an, hơn nữa hai ông chủ có thân phận đặc thù, cũng không thể ngày ngày trông nom ở trong lầu. Trong lúc nhất thời, Bão Nguyệt lâu mặc dù vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng mơ hồ đã có mạch nước ngầm chậm rãi lưu động.
Một bờ mạch nước ngầm, nhân mã phe Nhị hoàng tử cũng đang thì thầm, tại sao Phạm gia lại đem những người liên quan tới án mạng trong thanh lâu, trực tiếp mang đến kinh đô phủ?
Kể từ khi Mai Chấp Lễ chuyển chức, nha môn quan trọng này vẫn luôn bị Nhị hoàng tử nắm trong tay, đối phương khẳng định rõ ràng, kinh đô phủ là phạm trù thế lực của Nhị hoàng tử. Nếu như nói Phạm gia là chuẩn bị vạch mặt, liều mạng đưa Nhị thiếu gia tới quan để điều tra, cũng không chịu để mình bị uy hiếp, vậy tại sao chỉ truyền ra tin tức Phạm nhị thiếu bị cấm túc, nhưng không nhìn tới Giám Sát Viện, Phạm gia có chút dấu hiệu động thủ?
Nhị hoàng tử đau đầu vì chuyện này, căn bản không nghĩ đến Phạm gia đã kiên quyết đem Phạm Tư Triệt trục xuất khỏi kinh đô, lặng yên không một tiếng động đưa đến dị quốc, Giám Sát Viện làm việc, quả nhiên là một giọt nước cũng không lọt —— nhưng mơ hồ lo lắng, vẫn đôn đốc nhất phái Nhị hoàng tử bắt đầu làm chút ít chuẩn bị, nhưng sự đáo lâm đầu, bọn họ mới ngạc nhiên phát hiện, mình không có một chút quan hệ nào với Bão Nguyệt lâu, trong sạch tới tột đỉnh, cho dù muốn đề phòng Phạm Nhàn trả thù, nhưng ngay cả đám người mình cũng không biết Phạm Nhàn có thể bắt được chỗ sơ hở nào, vậy phải phòng từ chỗ nào đây?
Không người nào có thể nắm giữ được ý nghĩ của Phạm Nhàn, cũng không có ai có thể đoán được lực thi hành của người thi hành là tiểu Ngôn công tử.
...
...
Một ngày nọ phong khinh vân đạm, lá vàng phiêu linh, chính là ngày đẹp trời để ra ngoài ngoại ô thưởng cúc.
Cách ngày hoàng gia thưởng cúc còn có sáu ngày, quan thân bách tính trong kinh đô rối rít mang theo người nhà đi tới ngaoị ô, thêm nữa lại là ban ngày, cho nên Bão Nguyệt lâu càng thêm thanh tĩnh, bởi vì tiền đồ chưa biết, đại đông gia mất tích, người tiếp khách ngày thường tinh khí thần mười phần hữu khí vô lực tựa vào bên trụ, những cô nương ven Sấu hồ miễn cưỡng cười vui, phụng bồi những lão dâm côn tuyên dâm giữa ban ngày, một đám côn trùng không biết tên nhảy nhót bên thềm đá, khàn giọng kêu to, vô công giãy dụa, chờ đợi ngày cuối cùng của mình đến.
Trong lầu đám tiểu nhị cũng lộ vẻ tâm thần không yên, cầm lấy khăn lau lau mặt bàn lung tung, đặt ở dĩ vãng, Phạm Tư Triệt từng hạ lệnh nghiêm khắc, cái bàn này tất phải dùng bạch quyên thử qua, xác nhận không một hạt bụi mới coi như hợp lệ, làm sao có thể dễ dàng như hiện tại.
Đột nhiên, có một người đi đến, người này lông mày dày vô cùng, dung mạo như được vẽ nên, bực này dung mạo, mặc dù tầm thường, nhưng vô cùng dễ làm người ta nhớ kỹ, cho nên người tiếp khách đêm nào đó từng tiếp đãi hắn, nhất thời nhận ra, sửng sờ ở cạnh đại môn Bão Nguyệt lâu, thân thể bắn ra, cũng không dám tiến lên đáp lời.
Cũng là một vị tiểu nhị kỳ quái nhìn tiên sinh tiếp khách một cái, đem khăn lau trên tay vô cùng nhanh nhẹn đáp xuống, hô vang: "Có khách tới..." âm cuối vang vọng cực kỳ dễ nghe.
Người vừa tới hơi ngây ra, trên mặt nổi lên một nụ cười khổ, tựa như trong lòng có chỗ khó xử, hắn ở trong đại sảnh rộng lớn vô cùng của Bão Nguyệt lâu đứng chốc lát, rốt cục không nhịn được lắc đầu, nói: "Để cho Thạch Thanh Nhi tới gặp ta."
Lúc này đến phiên tiểu nhị sửng sốt, nghĩ thầm khách nhân này khẩu khí thật lớn, lại để cho Thạch cô nương tự mình đến gặp, hơn nữa còn là gọi thẳng tên chứ? Trong kinh quyền quý đông đảo, nhưng vật tới Bão Nguyệt lâu, có ai không đối với Thanh Nhi cô nương khách khách khí khí chứ?
Tiên sinh tiếp khách biết người này rốt cục tỉnh lại, lau đi mồ hôi trên thái dương, chạy tới trước mặt người này, cung kính nói: "Vị đại nhân này, ta lập tức đi truyền." Sau đó để cho tiểu nhị dẫn người này lên lầu ba giáp hai, trong Bão Nguyệt lâu thì gian phòng này thanh tĩnh nhất tốt nhất, sau đó phân phó người chiêu đãi.
Đợi người này lên lầu, đám tiểu nhị người tiếp khách lầu một mới xông tới, thất chủy bát thiệt nói không ngừng, không biết người tới là thần tiên phương nào, lại lo lắng Bão Nguyệt lâu đang trong mưa gió, lòng người cũng đã phiêu linh, hơi chút thay đổi, sẽ làm cho mọi người đại bất an trong lòng.
Rốt cục có người nghĩ tới, vị nhân vật lông mày dày vô cùng , giống như một người đọc sách tầm thường... Hẳn là đồng bạn cùng "Trần công tử" tới chơi gái hôm đó! Trần công tử là ai? Là ca ca ruột của Bão Nguyệt lâu đại đông gia! Là tiểu Phạm đại nhân đang được sủng ái trong triều! Người vừa tới tự nhiên là tâm phúc của Phạm đại nhân, chỉ sợ là quan lớn Giám Sát Viện.
Trong lầu mọi người trợn mắt há mồm, cũng biết chuyện đã xảy ra hôm đó, cũng biết cả lầu chỉ sợ đã đắc tội thảm với Phạm đại nhân, tiếp theo đại đông gia chịu thiệt thòi, hôm nay đối phương lại tới, chẳng lẽ Giám Sát Viện lại muốn soát lâu ư? Bão Nguyệt lâu này còn có thể kinh doanh tiếp sao?
Lúc này có người thở dài nói: "Ta thấy a... lầu mình chỉ có thể dâng một khoản bạc lớn mới dẹp yên được... Nói đến thật là đáng tiếc, đại đông gia mặc dù làm việc hơi quá, nhưng kinh doanh quả thật lợi hại... Vô duyên vô cớ lại phải lấp vào miệng đám quan gia này, buôn bán tốt đến đâu sợ ràng cũng không đủ."
"Phi!" Có người không chịu nổi cách hắn giả mạo Khánh miếu đại tế tự, cười nhạo nói: "Ngươi thật ngu xuẩn, Bão Nguyệt lâu đại đông gia chính là đệ đệ của tiểu Phạm đại nhân. Giám Sát Viện thu bạc làm sao cũng không thể thu đến chúng ta, chẳng lẽ bọn họ còn muốn tay trái đòi tiền tay phải ư? Trên đỉnh đầu còn có vị lão Thượng thư đại nhân trấn giữ nữa."
Người này mất mặt, lúng ta lúng túng nói: "Vậy vị đại nhân đi theo Phạm đề ty tới trong lầu làm cái gì?"
Người đến là Sử Xiển Lập, hôm nay Phạm Nhàn đang thoải mái, hắn đường đường một người đọc sách công chính, lại bị môn sư bảo tới kỹ viện , tâm tình tự nhiên có chút khó chịu.
Thạch Thanh Nhi trong mắt chợt lóe dị quang, cung kính dâng trà lên, biết người trước mặt này mặc dù không phải là quan viên, lại là thân tín của Phạm đề ty. Những ngày qua đại đông gia biến mất mất tích, đối phương bỗng nhiên tới, thật không biết là tới làm gì . Hơi dừng một lát mới ôn nhu hỏi: "Sử tiên sinh, không biết hôm nay tới là muốn là gì."
Sử Xiển Lập hơi chần chờ.
Thạch Thanh Nhi là người Tam hoàng tử tiểu gia hỏa kia chọn lựa, cùng Phạm thị quan hệ không sâu, thấy đối phương chần chờ, lại hiểu sai ý, che miệng thản nhiên cười nói: "Hôm nay đều là người một nhà, chẳng lẻ Sử tiên sinh còn muốn... ... soát... lâu?"
Nàng nói chữ soát, cuốn lưỡi đặc biệt sâu, quái dị khó nói thành lời.
Sử Xiển Lập mày rậm hơi nhíu, rất không thích vẻ khinh bạc của nàng, đem mặt nghiêm lại , từ trong lồng ngực lấy ra một tờ văn thư, trầm giọng nói: "Hôm nay tới đây, không phải là soát lâu, mà là ... Thu lâu ."
Thu lâu!
Thạch Thanh Nhi sửng sốt, từ trên bàn cầm lấy tờ văn thư thật mỏng, nhanh chóng liếc một lần, sắc mặt nhất thời thay đổi, đợi thấy rõ phía dưới có dấu tay đỏ lòm, lại càng trong vô thức cắn cắn đôi môi, hơi trầm mặc một lát, nàng rốt cục tiêu hóa khiếp sợ trong lòng, trợn to con ngươi hỏi: "Đại đông gia đem toàn bộ cổ phần... Tặng cho ngươi ư?"
Lời nói còn mang theo kinh ngạc cùng khó có thể tin, bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, sẽ là bao nhiêu một bạc, làm sao lại đơn giản như thế chuyển tay? Thạch Thanh Nhi biết chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, cau mày hỏi: "Sử tiên sinh, chuyện này quá lớn, ta không làm chủ nổi ."
Sử Xiển Lập cười khổ nói: "Không cần ngươi làm chủ, kể từ hôm nay, ta chính là đại đông gia của Bão Nguyệt lâu, chẳng qua là tới thông báo một tiếng thôi."
Thạch Thanh Nhi cắn răng một cái: "Dám thỉnh giáo Sử tiên sinh, đại đông gia trước đây đang ở nơi nào? Một vụ mua bán lớn như thế lại không ra mặt nói một lời ư."Sử Xiển Lập là một tay giỏi văn thơ, vài ngày trước nghĩ phần văn thư này là sạch sẽ, giản đơn giản khiết, không có ngờ tới cuối cùng, hắn lại bị Phạm Nhàn ép buộc làm đại chưởng quỹ, trong đầu vốn vô cùng không thoải mái, sinh ra chút cảm giác mua dây buộc mình, lúc này nghe đối phương đặt câu hỏi, không khỏi lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ văn thư chuyển nhượng này là giả ư? Đừng dài dòng, một lát nữa người kiểm kê sổ sách sẽ tới, ngươi cũng chớ mang lòng gì khác."
Thạch Thanh Nhi phát giác Phạm gia chuẩn bị thoát thân khỏi Bão Nguyệt lầu, dùng người đọc sách trước mặt này làm thành vỏ bọc, nhưng cấp bậc của nàng không đủ, không biết quá nhiều tin tức, mà Viên đại gia cũng bỗng nhiên mất tích, không thể làm gì khác đành kéo dài nói: "Nếu Bão Nguyệt lầu lập tức sẽ chuyển thành của họ Sử rồi, bổn cô nương cũng là kiếm miếng cơm ăn, làm sao dám cùng ngài tranh chấp gì..." Trong nội tâm nàng đã tỉnh táo lại, cười nói: "Chẳng qua là lầu này còn có ba thành cổ phần trong tay... vị tiểu gia kia, nghĩ đến Sử tiên sinh cũng rõ ràng."
Bất kể thế nào nói, chỉ cần có ba thành cổ phần của Tam hoàng tử ở trong Bão Nguyệt lầu, Phạm gia ngươi đừng nghĩ nắm cả Bão Nguyệt lâu. Nàng nào biết đâu rằng, Phạm Nhàn từ lúc bắt đầu cũng chưa từng có ý định đem Bão Nguyệt lâu hoàn toàn cắt đứt dính dáng.
Sử Xiển Lập nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, lông mày nồng hậu cực kỳ sinh động vặn vẹo uốn éo: "Hôm nay thu lâu, chính là muốn phiền toái Thanh Nhi cô nương... Chuyển cáo cho vị kia một tiếng, ba thành cổ phần trong tay Nhị đông gia ta cũng sẽ thu."
Ta cũng thu?
"Khẩu khí thật lớn!" Thạch Thanh Nhi giận dữ nói, nghĩ thầm Phạm gia ngươi quyền thế lớn, nhưng lại há miệng muốn nuốt ba thành cổ phần của Nhị đông gia, nào có đơn giản như vậy!
Sử Xiển Lập lúc này rốt cục chậm rãi hóa thân thành lão bản của kỹ viện rồi, đâu vào đấy nói: "Muốn thu ba thành cổ phần này, ta có rất nhiều biện pháp, lúc này nói ra, là cho vị Nhị đông gia kia thể diện mà thôi, Thanh nhi cô nương cần phải rõ ràng điểm này."
Thạch Thanh Nhi hừ lạnh nói: "A? Xem ra ta còn muốn cám ơn Sử tiên sinh rồi, chẳng qua không biết... Ngài định trả bao nhiêu bạc?"
Sử Xiển Lập đưa ra một ngón tay.
"Mười vạn lượng?" Thạch Thanh Nhi nghi ngờ nói, nghĩ thầm giá tiền này quả thật tương đối tốt, cho dù Bão Nguyệt lâu tương lai có thể tiếp tục kinh doanh xuống, mười vạn lượng ba thành cổ phần, coi như là giá không tồi.
Sử Xiển Lập lắc đầu.
"Chẳng lẽ chỉ có một vạn lượng?" Thạch Thanh Nhi quá sợ hãi.
"Ta chỉ có một ngàn lượng bạc." Sử Xiển Lập rất thành khẩn nói: "Người đọc sách... tương đối nghèo."
...
...
"Hiếp người quá đáng!" Thạch Thanh Nhi cả giận nói: "Đừng tưởng rằng Phạm gia các ngươi có thể lấy thúng úp voi, không nên quên ba thành cổ phần này thuộc về ai!"
Sử Xiển Lập cau mày, ôn tồn nói: "Cô nương không nên hiểu lầm, bảy thành cổ phần là của tại hạ Sử Xiển Lập , cùng Phạm gia không có quan hệ gì... Về phần ba thành cổ phần kia là của ai, ta cũng không quá quan tâm."
Thạch Thanh Nhi lạnh giọng nói: "Vậy nếu ba thành cổ phần này quyết không bán thì thế nào?"
"Thứ nhất, Bão Nguyệt lâu có thể có khả năng bị thu ra chứng cứ thông đồng với ngoại quốc. Về phần là tội danh gì, ta cũng không quá rõ ràng." Sử Xiển Lập cười nói: "Thứ hai, trong kinh sẽ nhanh chóng xuất hiện một tòa Bão Nhật lâu... Nếu bản nhân có bảy thành cổ phần của nơi này, ta tự nhiên có thể đem tất cả tiểu nhị, người tiếp khách, các cô nương của Bão Nguyệt lâu đuổi đi, sau đó Bão Nhật lâu mở sẽ chiêu về... Thanh nhi cô nương có thể nghĩ xem, tòa Bão Nhật lâu hiện tại chưa tồn tại này, có thể ở trong thời gian ngắn, đem Bão Nguyệt lâu hoàn toàn chèn sập hay không?"
Thạch Thanh Nhi mặt lộ vẻ kiên nghị, không chịu lui bước: "Điểm thứ nhất ta căn bản không tin, chẳng lẽ Phạm gia... Không, Sử tiên sinh nỡ để cho Bão Nguyệt lâu suy sụp ư? Dùng bảy thành cổ phần để cùng chúng ta đồng quy vu tận ư?"
Nàng mặt lộ vẻ kiêu ngạo: "Điều thứ hai càng không khả năng, đại đông gia ban đầu thu người đã có tính toán rõ ràng, hơn nữa các cô nương hồng bài cùng lầu chúng ta ký chính là văn tự bán đứt, làm sao có thể nói đi là đi?"
Sử Xiển Lập lắc đầu thở dài nói: "Thanh nhi cô nương xem ra vẫn không rõ thế cục trước mắt ... Ngươi muốn rõ ràng, ta hiện tại mới là đại đông gia của Bão Nguyệt lâu, cái gì văn tự bán đứt văn khế cầm cố, ta nói mới được."
Thạch Thanh Nhi biến sắc.
Sử Xiển Lập đứng dậy, đẩy cửa sổ mà ngắm, mỉm cười nói: "Về phần tuyên chỉ Bão Nhật lâu, không dối gạt cô nương, chính là bên cạnh Bão Nguyệt lâu, cũng là ở bờ Sấu hồ... Sở dĩ bản nhân ma bằng đấy ngày mới tới thu lâu, là bởi vì hai ngày trước, ta đang bận rộn thu khế đất."
Thạch Thanh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối im lặng.
Sử Xiển Lập lúc này đã hoàn toàn say đắm trong vai diễn một vị thương nhân tàn nhẫn, phất tay hứng gió từ Sấu hồ thổi tới tiếp tục nói: "Về phần đồng quy vu tận... Nếu như vị đông gia kia cuối cùng không chịu thối lui, vậy thì đồng quy vu tận là được... Bão Nguyệt lâu bảy thành cổ phần, mặc dù giá trị rất lớn, nhưng còn không có đặt ở trong mắt của ta."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn tự giễu nở nụ cười, chính mình khi nào bắt đầu xóa đi bổn phận người đọc sách, bắt đầu có chút say mê trong kiếp sống ỷ thế hiếp người này? Hắn đối với Thạch Thanh Nhi đúng là uy hiếp trắng trợn, nhưng loại uy hiếp này rất dễ biến thành hiện thực, nhìn như đơn giản, nhưng làm cho đối phương —— hoặc là nói Tam hoàng tử căn bản không thể nào đối phó được .
Bão Nguyệt lâu bên cạnh đích xác đã bị Giám Sát Viện âm thầm thu rồi, dùng thủ đoạn gì không được biết. Sử Xiển Lập biết, mỗi một bước thu lâu cũng đi cực kỳ ổn định, không lo có sai sót, vị tiểu Ngôn công tử kia xuất thủ, quả nhiên lợi hại, Tam hoàng tử trong tay ba thành cổ phần nếu quả thật không chịu bán ra, tiểu Ngôn công tử nhất định có biện pháp ở trong vòng mười ngày, để cho Bão Nguyệt lâu này đóng cửa, sau này không còn cơ hội trở mình.
"Cô nương ngươi không biết căn nguyên chuyện này, cũng đừng có suy nghĩ nhiều gì." Sử Xiển Lập cũng không cần đối phương truyền lời cho Tam hoàng tử, tin tức Phạm Nhàn muốn thu Bão Nguyệt lâu, cũng đã thông qua Phạm phủ tự thân truyền tin, truyền vào trong tai Nghi quý tần trong cung, hôm nay Tam hoàng tử ngày ngày bị Nghi quý tần phạt chép sách, cho dù đau lòng tiền của mình bị đại biểu ca lấy mất, cũng tạm thời không tìm được biện pháp để ngăn cản chuyện này.
Hắn nhìn Thạch Thanh Nhi có chút ngơ ngẩn, bản tính nhu hòa của người đọc sách phát tác, cười nói: "Ta là một người vô cùng dễ nói chuyện, ngày sau ngươi vẫn ở lại trong lầu làm việc, tận tâm tận lực, tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Ai biết Thạch Thanh Nhi là một người cực kỳ quyết tâm, muốn chịu trách nhiệm đối với Nhị đông gia, mặc dù Nhị đông gia chỉ là một hài tử còn nhỏ tuổi, nhưng nàng nghĩ tới thân phận của đứa nhỏ này, cảm thấy chuyện này hoang đường —— trong kinh đô chuyện bá sinh đoạt điền cũng thường gặp, nhưng làm sao có thể có người ngay cả sản nghiệp của hoàng tử cũng dám cường bá hào đoạt?
"Nếu như Nhị đông gia truyền lời, ta tự nhiên đáp ứng." Nàng cắn răng nói: "Nhưng quy củ trong lầu ta cần giao phó rõ ràng, ngươi không được đụng vào làm loạn."
Sử Xiển Lập gật đầu, một mực ngoài lâu chờ tiểu tổ thu lâu rốt cục đi vào trong lầu. Nhìn nhóm người kia, ánh mắt Thạch Thanh Nhi cũng trợn lên —— Giám Sát Viện mật thám mặc thường phục... vẫn là mật thám, một nhóm người như vậy tới thu lâu, còn ai dám ngăn?
Chờ thấy tiểu lão đầu dưới hàm có râu dài, đối với bố trí hoàn cảnh kinh doanh phong cách của Bão Nguyệt lâu tán thưởng, Thạch Thanh Nhi không nhịn được cũng hít một hơi lãnh khí, cũng nói không ra lời, nghĩ thầm mình coi như hết sức, cũng ngăn không được Phạm đề ty đại nhân đem phần tiền của Tam hoàng tử nuốt sống được rồi.
Có Khánh Dư Đường Tam Diệp chưởng quỹ tự thân xuất mã, ở trên sổ sách dù tính toán thế nào, chỉ sợ Bão Nguyệt lâu cuối cùng cũng sẽ toàn bộ thuộc về họ Sử... Không, họ Phạm trời đánh kia.
Đối phương chắc chắn sẽ không bị mua chuộc, nói không chừng ngay cả chén nước đều khinh thường uống.