Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 58: Mở Ra, Quá Kém!

Chương 58: Mở Ra, Quá Kém!




Trần Thương mở mắt ra, hít thở thật sâu hai cái!

Hắn cảm giác vừa rồi mình không phải họ Trần, mà là họ Tôn (Tôn Ngộ Không), bị vây ở phòng phẫu thuật năm trăm năm!

Vừa nghĩ tới ruột thừa, hắn cảm giác có chút dị ứng. . .

Thế nhưng hiện tại trong đầu hắn không có gì khác, chứa tất cả đều là ruột thừa!

Cái gì viêm ruột thừa cấp tính, viêm ruột thừa mãn tính, viêm ruột thừa sinh mủ. . . Cả họ hàng Viêm ruột thừa. . .

Nhưng, thu được tương đối khá!

【 Đinh! Chúc mừng phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa của ngài tăng lên đến: Cấp hoàn mỹ! 】

Nói thật, nghe thấy nhắc nhở này, Trần Thương không một chút ngoài ý muốn cùng vui vẻ, bởi vì nếu như thế mà còn không tới cấp hoàn mỹ, Trần Thương thật có suy nghĩ muốn chết, quỷ mới biết mình làm bao nhiêu ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.

Quỷ mới biết mình đã nhìn bao nhiêu cái bụng!

Thậm chí hắn có cảm giác mình đã thức Tỉnh một loại kỹ năng, kỹ năng bí mất: Nhìn bụng biết ruột thừa!

Người xưa có sờ xương đoán mệnh, xem chỉ tay đoán tương lai, hiện có Trần đại quan nhân ta nhìn cái bụng có thể phân biệt ruột thừa.

Đương nhiên, nói có chút khoa trương.

Để phán đoán chính xác được tình trạng của ruột thừa, chủ yếu nhất là nhờ vào bệnh lịch, bệnh án và thể trạng của bệnh nhân, sau khi kiểm tra kỹ càng, có một hệ thống ước định rõ ràng, sau đó mới có thể phỏng đoán một cách hoàn mỹ.

Chỉ là, vì sao mình phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa không có đặc hiệu?

Bỗng nhiên, Trần Thương vỗ trán một cái: "Đã hoàn mỹ rồi, ngươi còn muốn đặc hiệu gì nữa?"

Nhưng, muốn tăng lên đến hoàn mỹ, quả thực không dễ dàng.

Trần Thương nhớ lại lúc trước mỗi kỹ năng của lão Trần đã rõ ràng vượt qua đi kinh nghiệm quy định, thế nhưng kỹ năng vẫn chưa đột phá, đó chính là mặc dù kinh nghiệm đủ rồi, nhưng lý giải vẫn chưa tới.

Y học thật sự là ngành học khảo nghiệm thiên phú, ngoại khoa càng là như vậy.

Xem ra【 thẻ đặc huấn 】 này thật sự là đồ tốt, nhưng. . . Trần Thương cũng không nghĩ dùng nhiều, bởi vì. . . Mỗi lần dùng thật giống như là ngồi tù.

. . .

. . .

Buổi chiều, Trần Bỉnh Sinh tìm tới Trần Thương: "Xế chiều hôm nay, Trương Chí Tân có mấy ca phẫu thuật ruột thừa, ngươi cùng đi theo ta đi. Ngươi đi làm phẫu thuật, ta giúp ngươi chỉ ra chỗ sai và khuyết điểm của ngươi."

"Cuộc thi lần này, ngươi cũng đừng lo lắng." Lão Trần nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không chắc, thậm chí còn có chút tự trách, "Ai, đều tại ta, trong hai năm qua ngươi liên tục làm được đều là người hỗ trợ cấp cứu, nhưng chính ngươi thì không hơn mấy ca phẫu thuật, nói thật, đều là trách nhiệm của ta."

Trần Thương cười, trấn an nói: "Đại ca, ngươi không cảm thấy ta phẫu thuật ruột thừa rất tốt sao?"

Trần Bỉnh Sinh tức giận trừng mắt liếc Trần Thương, đến lúc nào rồi, gia hỏa này còn múa mép khua môi.

Nhưng lúc này, Trần Bỉnh Sinh cũng không đả kích hắn, dứt khoát không chấp nhặt với hắn. Thậm chí còn khích lệ nói: "Ngươi là một trong những người ngoại khoa có thiên phú ưu tú nhất mà ta từng thấy, đợi một thời gian nữa, tương lai vô hạn lượng, nhưng hiện tại dù sao kinh nghiệm lâm sàng của ngươi vẫn không đủ."

"Vừa vặn hôm nay Trương Chí Tân có mấy ca phẫu thuật ruột thừa, ngươi xem bác sĩ Trương làm, hai ca sau đó ngươi tới làm, chúng ta xem xét ngươi không đủ chỗ nào sẽ chỉ điểm thiếu sót của ngươi."

Bây giờ Trần Bỉnh Sinh có thể nghĩ tới cũng chính là tạm thời ôm chân phật.

Trần Thương cười gật đầu nói tiếng cám ơn.

Lão Trần lại sợ Trần Thương không coi trọng, lại dặn dò: "Cơ hội lần này thật rất khó được, biên chế bệnh viện cấp Tỉnh, nói thật, là nghiên cứu sinh ngươi muốn mua được ít nhất cũng phải tốn bốn năm mươi vạn, trước đây nâng ngươi thi viết còn phải quá tuyến, hiện tại kiểm tra biên chế càng ngày càng khó, mà trường hợp như ngươi nội bộ bệnh viện cho cơ hội biên chế quá ít."

Hiện tại trong lòng Trần Bỉnh Sinh rất lo lắng, một mặt sợ Trần Thương tự đại không coi trọng khinh địch, một mặt khác lại không dám nói quá mức, sợ gây áp lực cho Trần Thương.

Lão Trần bình thường nhìn như hấp tấp, lúc này lại giống như một cô dâu mới chuẩn bị về nhà chồng.

Nói thật, thật sự là trong lòng Trần Bỉnh Sinh có chút ảo não, hiện tại hắn đã phát hiện thiên phú phẫu thuật của Trần Thương, thế nhưng. . . Dù thiên phú khá hơn nữa cũng cần kinh nghiệm lâm sàng lâu dài để đảm bảo, dù sao Trần Thương phẫu thuật quá ít.

Thế nhưng cộng tác viên sau khi vào khoa cấp cứu, công việc chủ yếu vẫn là lao động, cho dù theo phẫu thuật cũng chỉ làm hạ thủ, đây là một loại tư duy theo quán tính.

Cấp cứu quá nhiều công việc vụn vặt, trước khi Trần Thương đến, cũng có một tiểu bác sĩ làm cộng tác viên, thế nhưng sau khi Trần Thương tới, Trần Bỉnh Sinh cảm giác thật sự là áp lực giảm bớt không ít, ít nhất Trần Thương đối với bệnh lịch viết rất quy phạm, Trần Thương ở hơn hai năm, Trần Bỉnh Sinh chưa từng có một lần bởi vì bệnh lịch không hợp cách mà bị trách phạt.

Khoa Bảo hiểm y tế là một phòng ban thần kỳ, Trần Bỉnh Sinh hoài nghi điểm cống hiến của nhân viên khoa bảo hiểm y tế là từ tiền phạt các bác sĩ mà ra.

Bất kỳ một nhân viên bảo hiểm y tế khoa này, luôn có thể từ trong bệnh lịch của ngươi tìm kiếm được chỗ không hợp cách, sau đó chính là trừ tiền ba ngàn năm ngàn, một phần bệnh lịch ba - năm ngàn, đáng sợ!

Người với người giao tình đều do tích lũy tháng ngày mà ra, lão Trần đối với Trần Thương hài lòng là bởi vì Trần Thương làm đúng chỗ, để người tìm không ra khuyết điểm.

Hai người kết bạn mà đi, đến phòng phẫu thuật, Trương Chí Tân đang thay quần áo, nhìn thấy Trần Thương, nói: "Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng, ngươi phải cố gắng thật nhiều."

Trần Thương nhẹ gật đầu.

Trần Bỉnh Sinh nhịn không được hỏi: "Lão Trương, cái kia. . . kỹ thuật của ngoại khoa Chu Hiểu Đông thế nào?"

Trương Chí Tân nhìn thoáng qua Trần Thương, lại liếc nhìn Trần Bỉnh Sinh, thở dài: " Tiểu tử này rất có thiên phú, ngoại khoa đại học Đông Y, đệ tử của đại ngưu Tiền Lượng, hiện tại là lực lượng tân sinh mới của khoa chúng ta, chủ nhiệm rất xem trọng, những tiểu phẫu cơ bản đều cho hắn làm, một người ra sân không bất cứ vấn đề gì, năm nay đã thi qua trung cấp, đoán chừng cuối năm có thể tự mình chủ trị."

Câu nói này nói ra miệng, ba người nhịn không được rơi vào trầm mặc.

Vốn cho rằng đây là cơ hội của Trần Thương, bởi vì đủ nguyên nhân khác nhau, hiện tại phải cạnh tranh cùng người khác, mà hết lần này tới lần khác lại là một người rất có thực lực.

Ba người chậm rãi đi về phía phòng phẫu thuật, trên đường Trần Bỉnh Sinh cùng Trương Chí Tân dịch ra một bước, giữ chặt Trần Thương.

Nói nhỏ: "Tiểu Trần, ngươi yên tâm, không quản ngươi có thể thi đậu hay không, Trần Bỉnh Sinh ta đảm bảo ít nhất sẽ làm cho ngươi một cái hợp đồng lao động."

Trần Thương cười cười, nhẹ gật đầu, nói thật, đối với việc lão Trần quan tâm mình, Trần Thương có chút cảm động, dù sao không thân cũng chẳng quen, có tấm lòng này đã không tệ.

Trần Bỉnh Sinh thở dài, không nhiều lời, vỗ vai Trần Thương.

. . .

. . .

Trong phòng phẫu thuật, hai tay Trương Chí Tân cầm lên dao phẫu thuật, sắp bắt đầu phẫu thuật.

Trần Bỉnh Sinh liên tục căn dặn: "Quan sát cẩn thân, kinh nghiệm phẫu thuật ruột thừa của lão Trương rất tốt."

Trần Thương gật đầu!

Trương Chí Tân mổ chính, Trần Bỉnh Sinh làm người hỗ trợ, nhiệm vụ của Trần Thương chính là cố gắng quan sát học tập.

Chỉ là, nương theo Trương Chí Tân cầm dao lên, mở ra một khắc này, Trần Thương theo bản năng bình phán, sau đó. . . Trong đầu tự động xuất hiện mấy chữ:

"Mở ra, quá kém!"

Không sai, đây là cảm giác đầu tiên của Trần Thương.

Vừa rồi, nếu như Trương Chí Tân xuống đao cường độ lại lớn một chút, hoàn toàn có thể tốt hơn, hơn nữa góc độ cầm dao đối với làn da đều phải có mỹ thuật, Trần Thương khẽ nhíu mày.

Đây là một khóa học tập sao? Phải là một khóa kiểm tra mới đúng!

------------------o0o------------------

DG: Cầu tử linh thạch, cầu kim phiếu. Cuối tháng rồi, mong nhận được lòng hảo tâm của các đạo hữu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch