Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 90: Sỏi Túi Mật

Chương 90: Sỏi Túi Mật




Thật ra, con người Vương Dũng cũng không tệ, mặc dù có chút tiểu tâm tư, nhưng ai mà không có tiểu tâm tư chứ? Ai lại không cân nhắc vì tương lai của mình?

Ít nhất tính tình của hắn rất thật thà, có cái gì nói cái đó, rất thẳng thắn, cũng tốt ở chung.

Trần Thương tiện tay lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.

Ngày mai lại là thứ bảy, Trần Thương phải đi bệnh viện trực ban nên không đi bệnh viện chỉnh hình được, gọi điện thoại cho Trương Chí Tân xin phép nghỉ.

Trương Chí Tân lại nói cho Trần Thương: "Ngày mai sẽ có kết quả chỉnh dung Tiếu tỷ tỷ của ngươi."

Trần Thương nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên!

Đúng rồi!

Ngày mai là được một tuần, hẳn là khôi phục tốt rồi, vết sưng cũng sắp tiêu tan, về phần khôi phục như thế nào vẫn còn không xác định.

Trần Thương nghe xong, cười nói: "Ngày mai chụp cho ta vài tấm ảnh."

Trương Chí Tân gật đầu: "Không vấn đề."

Sau khi nói xong, Trương Chí Tân bỗng nhiên nói: "Tiểu Trần, ta nói với ngươi vài vấn đề."

"Hai ngày trước, chủ nhiệm chúng ta tìm bác sĩ trong khoa chúng ta nói chuyện, liên quan đến chuyện phòng cấp cứu, lần này Chủ nhiệm Trương có chút không vừa ý với cách làm của phòng cấp cứu, giao cho chúng ta một nhiệm vụ."

"Sau này, khi phòng cấp cứu các ngươi thu bệnh nhân từ ngoại khoa, chỉ cần các ngươi không làm được thì phải mời chúng ta hội chẩn hoặc là phẫu thuật, toàn bộ đều coi như phòng ban chúng ta phẫu thuật, nhất định phải làm thủ tục chuyển khoa, nếu không thì không được."

Trần Thương nghe xong, Trương Hữu Phúc này thật không hổ là tiểu nhân.

Nói được làm được!

Lại có thể nghĩ đến mức độ này!

Trần Thương gật đầu: "Cám ơn ngươi, Trương lão sư, ngày kia nếu có thời gian ta sẽ đi qua."

Trương Chí Tân cười nói: "Hai ta quan hệ thế nào, còn nói cảm ơn! Ngày kia ngươi đến đây đi."

Cúp điện thoại, Trương Chí Tân cũng cười nói, dứt khoát không nói những cái khác, năng lực của Trần Thương đã đủ để cho Trương Chí Tân động tâm, dù sao có một nhà thiết kế đỉnh cấp, đối với sự phát triển của bệnh viện chỉnh hình bọn hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện lớn.

Chờ sau khi có kết quả phẫu thuật của Tiêu Điền Hoa, hắn sẽ tìm mấy ông chủ tâm sự, thông báo một tiếng, tìm cho Trần Thương một hợp đồng hợp tác, thậm chí là cổ phần đều được!

Nếu như có thể cột Trần Thương vào đầu thuyền thì không còn gì tốt hơn.

Thứ bảy, ca ngày vất vả hơn ca đêm mấy lần.

Trần Thương thật sớm đã đến bệnh viện, thuần thục tiếp nhận nhiệm vụ hằng ngày.

【 Đinh! Hoàn thành thông báo tên 10 người bệnh, hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng: 1. Kinh nghiệm + 100, 2. Nhân dân tệ + 100. 】

Ít còn hơn không.

Rất dễ hoàn thành.

Chỉ cần hơi kiểm tra phòng một chút là có thể làm được.

Công việc y liệu, bản thân phải thực hiện thông báo cho người bệnh.

Giống như có câu nói: Có khi đi chữa trị, thường thường đi trợ giúp, luôn luôn đang an ủi.

Thật ra công việc của bác sĩ chính là liên hệ cùng người bệnh, thực hiện thông báo cùng trị liệu từ tâm linh đến thân thể của người bệnh.

Nhưng, hiện nay, an ủi kiểu này thực sự là rất không đúng chỗ.

Tài nguyên chữa bệnh phân bố không đều, tài nguyên chữa bệnh chất lượng tốt đều tập trung ở thành phố lớn, bệnh viện lớn, mà tài nguyên ở bệnh viện cơ sở tương đối thiếu thốn, cũng tạo thành một kết quả:

Bệnh viện lớn kín người hết chỗ, khó xem bệnh, khó đăng ký!

Cho dù là ngươi phủ lên số, số một buổi sáng, chờ đến 3 phút.

Ba phút có thể xem bệnh sao?

Nói có thể thì có thể, nhưng nói không thể thì cũng không thể!

Loại hiện trạng này, Trần Thương không có năng lực cải biến, chỉ có thể làm tốt công việc của chính mình, giao lưu cùng bệnh nhân nhiều, thông báo nhiều hơn để giảm bớt hiểu lầm cùng nghi ngờ, dù sao đại đa số náo loạn tranh chấp ở bệnh viên có thể là bởi vì hai bên thiếu thông báo nên tạo thành hiểu lầm.

Đi thăm phòng, người bệnh đang xem TV, Trần Thương trong lúc vô tình liếc qua TV, lập tức sửng sốt!

"Hôm qua, cảnh sát Thị trấn An Dương bắt được một nhóm người chuyên lừa gạt, bắt chẹt, đe doạ, bọn chúng chủ yếu hoạt động ở khách sạn, chỗ khám bệnh, tiệm cơm. . . , nhóm người này lên tới 31 người, lừa gạt hơn 320 vạn nguyên, tình tiết ác liệt. . ."

"Mà lần này sở dĩ có thể lấy được đột phá lớn như thế, là bởi vì một thành viên trong đội tên xx (dùng tên giả) chủ động phối hợp với cảnh sát, tìm tới cứ điểm của đội và số lượng tiền tham ô không nhỏ, đồng thời hiệp trợ cảnh sát phá trừ một vài vụ án mấy năm qua. . . Tranh thủ là xx (dùng tên giả) xin giảm hình phạt. . ."

Trần Thương ngây ngẩn cả người!

Bởi vì hắn phát hiện, người phụ nữ trên TV chính là Trình Phương!

Mặc dù bị che mặt, nhưng thân hình kia Trần Thương rất quen thuộc.

Hắn không nghĩ tới Trình Phương lại đi tự thú!

Hơn nữa, còn biết phối hợp với cảnh sát bắt những tổ chức như khối u ác tính của xã hội này!

Đây chính là quân pháp bất vị thân sao?

Vì sao Trình Phương làm như vậy Trần Thương không rõ, có thể là bởi vì áy náy, cũng có thể là muốn trả thù người đàn ông đã vứt bỏ nàng.

Nhìn đến đây, trong lòng Trần Thương lại có chút vui vẻ, đây có lẽ là chuyện mà hắn nguyện ý thấy nhất.

Xã hội này hẳn là có trật tự có pháp luật, cũng tương tự hẳn là có đạo đức.

Thế nhưng có ít người luôn yêu thích đi trên mũi đao, chạm đến biên giới của pháp luật cùng đạo đức.

Trình Phương là người tốt sao?

Tuyệt đối không tính là người tốt.

Có được kết quả ngày hôm nay, có thể coi là lương tâm trỗi dậy đi.

Lúc này, phóng viên trên TV đang phỏng vấn Trình Phương, phóng viên hỏi: "Tại sao ngươi phải làm như thế?"

Giọng nói Trình Phương hỏi nhỏ: "Bởi vì. . . Bởi vì trong khi tất cả mọi người cho rằng ta là lừa đảo thì có một người cho rằng ta không phải lừa gạt, hắn đã cứu ta, lúc đó, ta mới ý thức được chính ta đã từng làm bao nhiêu chuyện sai, chuyện xấu, ta sám hối, hành động của ta tạo thành ảnh hưởng rất tồi tệ cho xã hội này, khiến mọi người không còn tin tưởng lẫn nhau. . . Ta sai rồi! Sau khi ta xuất viện, ta sẽ dùng cả một đời còn lại của ta để làm chuyện tốt, đi trợ giúp người khác. . . Nếu như người kia có thể nghe thấy những lời này của ta qua sóng truyền hình, ta hi vọng có thể nói với ngài một tiếng cảm ơn!"

Phóng viên cũng trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế: "Có thể thuận tiện hỏi một chút người kia là một người như thế nào không?"

Trình Phương không nói nữa, lắc đầu, có mấy lời không thể nói lung tung.

. . .

. . .

Trần Thương cười, có đôi khi, làm một việc thiện đúng là không quan trọng.

Thế nhưng việc thiện được truyền bá rộng rãi thì có thể thay đổi cả thế giới.

Cổ ngôn: Đức không gần Phật giả, không thể làm y, mới không gần Tiên giả, không thể làm y. (DG: Ta cũng chả hiểu)

Trần Thương không phải rất cao thượng, nhưng cũng hi vọng làm một bác sĩ tốt, trên cương vị của mình làm nhiều thêm ít việc thiện.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch