Giới y học chấn động không ngừng vì bài luận văn [Tai họa ngầm Lam cơ môi kháng sinh có thể giết chế người], Lam Tiểu Bố cũng thành tiêu điểm chính gây sự chú ý của toàn cầu, nhưng lúc này Lam Tiểu Bố lại hoàn toàn không hay biết.
Lúc này, Lam Tiểu Bố đang đi tới bệnh viện Côn Hồ, hắn phải đi đòi tiền lương từ chỗ Quý Chính. Tu luyện tròn một ngày rồi, bây giờ mới dành ra chút thời gian rảnh đi đòi chút tiền lương. Tiền lương của hắn không phải từ chỗ bệnh viện xuất ra mà là từ chỗ Quý Chính tự xuất.
"Xin chào, xin hỏi bác sĩ Lam làm ở khoa nào?" Lam Tiểu Bố vừa đi vào bệnh viện liền bị một cô gái vóc người cao gầy ngăn lại hỏi, giọng nói mang theo vẻ mềm mại dịu dàng như sông nước Giang Nam.
Tìm hắn? Lam Tiểu Bố nghi ngờ đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Giọng nói không những dễ nghe mà mặt cũng rất đẹp, đó là ấn tượng đầu tiên của Lam Tiểu Bố với người này. Gương mặt nhu hòa như trứng ngỗng, ánh mắt trong suốt và sạch sẽ không nhiễm một chút tạp chất nào. Rõ ràng trên cổ và trên tay không đeo một chút đồ trang sức nào, cũng không trang điểm nhưng cảm giác mà cô gái này mang tới cho người khác là bất kì đồ trang sức nào được đeo lên người cô đều làm giảm đi dung mạo và khí chất của cô nàng. Ngay cả trang điểm nhẹ nhàng lên mặt cũng rất thừa thãi.
Quả là người nhẹ nhàng như cúc, Lam Tiểu Bố chưa từng gặp cô gái nào vừa tươi đẹp lại điềm tĩnh như vậy.
Đáng tiếc lại cắt tóc ngắn, một cô gái xinh đẹp như này đáng lẽ nên để tóc dài tung bay mới phải.
"Xin chào, xin hỏi ngươi có biết bác sĩ Lam ở khoa nào không ạ?" Thấy Lam Tiểu Bố như này, cô cũng không cảm thấy quá lạ vì đàn ông tỏ ra thất thố trước mặt cô quá nhiều rồi, liền trực tiếp hỏi lại.
Lam Tiểu Bố hoàn hồn, cảm thấy bản thân có hơi vô lễ. Thấy Lạc Thải Tư hỏi tới lần thứ hai vẫn không nhanh không chậm, mặt cũng không tỏ ra tức giận vì hắn vừa hơi vô lễ khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy rất có hảo cảm.
"Cô biết Lam Tiểu Bố sao? Sao lại tìm người này?" Lam Tiểu Bố hỏi, hắn khẳng định bản thân chưa gặp người này bao giờ cả.
"Mặc dù ta chưa từng gặp hắn bao giờ nhưng bây giờ làm gì có ai học y mà lại không biết người này được chứ? Mà ta vừa vặn cũng đang học ngành y." Giọng nói cô nàng điềm đạm, không hề nóng nảy vì bị Lam Tiểu Bố hỏi ngược lại.
Lời này có ý gì? Lam Tiểu Bố cảm thấy nghi ngờ, tại sao giới y học bây giờ lại không biết hắn thì không được? Lam Tiểu Bố hắn lợi hại như thế từ bao giờ?
Cô gái thấy Lam Tiểu Bố đang tỏ ngỡ ngàng, đành bất đắc dĩ bỏ qua Lam Tiểu Bố, tìm người khác hỏi, sao lại có nhiều tại sao thế này? Người này không trả lời thì cô tìm những người khác vậy.
"Chờ một chút..." Lam Tiểu Bố gọi cô nàng này lại.
Cô gái ngừng lại, lần này khi nhìn về phía Lam Tiểu Bố, màu cũng hơi chau lại.
"Ta chính là Lam Tiểu Bố, ta không biết tại sao người giới y học lại không thể không nhận ra ta thế?" Lam Tiểu Bố nói.
"Ngươi là Lam Tiểu Bố sao?" Cô gái kia cả kinh, sau đó quan sát Lam Tiểu Bố từ trên xuống dưới, hình như không giống lắm.
Lam Tiểu Bố trước mặt này nhìn thế nào cũng không thấy giống một học giả có thể nghiên cứu ra vấn đề của Lam cơ môi kháng sinh, nói chính xác thì Lam Tiểu Bố trông còn giống một cậu học sinh hơn.
"Không sai, ta chính là Lam Tiểu Bố. Lời vừa rồi của cô có nghĩa là gì? Ta không hiểu cho lắm." Lam Tiểu Bố thành khẩn dò hỏi, thực sự hắn không thể hiểu đối phương vừa rồi đã nói cái gì.
Cô gái phản ứng kịp, sau đó vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói: "Là bác sĩ Lam Tiểu Bố của bệnh viện Côn Hồ thật sao?"
"Nói đúng thì tôi mới chỉ là bác sĩ thực tập của bệnh viện Côn Hồ mà thôi, vẫn chưa làm chính thức." Lam Tiểu Bố đáp.
Chuyện Lam Tiểu Bố có phải bác sĩ thực tập hay không thì cô gái cũng chẳng để trong lòng, mà kích động nói: "Bác sĩ Lam, bài luận văn được phát biểu ở buổi họp ngành y liên quan tới Lam cơ môi kháng sinh là thành quả nghiên cứu của ngài sao?"
Đầu Lam Tiểu Bố hơi choáng, hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện không tốt rồi. Quý Chính này làm người quá trung thực, rõ ràng hắn đã dặn dò liên tục khi Quý Chính phát biểu luận văn thì bỏ hắn ra một bên đi, rõ ràng người này không hề nghe lời của hắn mà.
Quả nhiên, cô nàng kia lại tiếp tục nói: "Ta tên Lạc Thải Tư, sau khi xem bài luận văn của ngài thì lập tức bay từ San Francisco tới. Ta còn rất nhiều vấn đề muốn tham luận với ngài một chút, bác sĩ Lam...:
Đối với Lạc Thải Tư, từ khi bay tới nơi này cô không hề trì hoãn thời gian một chút nào. Vừa tới Hồ Châu liền đi tìm một khách sạn tốt để ở tạm, sau đó lại chạy ngay tới bệnh viên Côn Hồ. Mặc dù bây giờ trời đã tối nhưng cô lại không hề để tâm tới.
"Chờ một chút, Lạc Thải Tư. Bây giờ ta còn chuyện gấp, chuyện khác thì còn dễ nói chuyện nhưng chuyện lần này thực sự rất quan trọng. Vấn đề tham luận về y học này chúng ta thảo luận sau được không, ta phải đi trước rồi." Đầu tiên Lam Tiểu Bố ngăn lại lời mà Lạc Thải Tư định nói tiếp, sau đó liền xoay người vội vàng đi về.
Đùa gì thế, Quý Chính đã công bố cả phần ký tên dưới luận văn của Lam Tiểu Bố ra rồi, vậy thì tương đương những lời mà Lạc Thải Tư vừa nói không hề phóng đại chút nào.
Không hề phóng đại, chính là Lam Tiểu Bố hắn đã nổi danh rồi.
Tình hình hiện tại, hắn nổi danh chính là chết, Lam Tiểu Bố sẽ không bao giờ quên được tên ở trên xe lửa kia. Tên kia cả người tràn ngập sát khí, một khi biết hắn làm việc ở bệnh viện Côn Hồ thì chắc chắn sẽ tìm tới đây để tính sổ.
Còn tên kia có thể biết hắn đang ở bệnh viện Côn Hồ hay không thì chuyện này Lam Tiểu Bố không dám nghi ngờ quá nhiều.
Chỉ cần là người có lòng thì sẽ nhanh chóng điều tra ra được tên thực sự của hắn là Lam Tiểu Bố, hơn nữa còn biết được hắn là sinh viên của trường đại học y khoa Hải Dương nữa. Đặc biệt là có thể thông qua chuyến xe lửa đó để tìm được quê quán Đinh Giang của hắn. Sự khác biệt duy nhất là sẽ tốn một ít thời gian, công sức bỏ ra khá nhiều mà thôi. Mà tên ở trên xe lửa kia thoạt nhìn cũng biết không phải là hạng người đơn giản gì, chỉ sợ là người có năng lực rất lớn.
Vốn dĩ Lam Tiểu Bố không để ý tới điều này, bởi gì hắn chưa trở lại Đinh Giang được, mà bây giờ lại đang ở Hồ Châu nữa. Cho dù đối phương có đỉnh thế nào thì cũng không có khả năng nghĩ tới hắn lại ở Hồ Châu được. Mà cho dù đối phương có tìm được tới Hồ Châu thì chỉ sợ lúc đó hắn chuẩn bị bước và núi Côn Luân rồi.
Nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu Lam Tiểu Bố bị lộ danh tính trong buổi họp chuyên ngành, tên ở trên xe lửa kia chắc chắn sẽ đoán được hắn đang ở bệnh viện Côn Hồ.
Hiện tại chuyện mà Lam Tiểu Bố muốn làm nhất chính là tìm đường chạy trốn. Lúc này hắn lấy đâu ra tâm tình tham luận y học với Lạc Thải Tư nữa chứ? Dù Lạc Thải Tư có xinh đẹp đi chăng nữa cũng không, mạng nhỏ mới quan trọng nhất.
"A, xin chờ một chút..." Thấy Lam Tiểu Bố nhanh nhẹn xoay người rời đi, Lạc Thải Tư không phản ứng kịp. Tuy nhiên sau đó lập tức đuổi theo đằng sao.
Còn phản ứng của Lam Tiểu Bố như thế nào thì cô cũng không thèm để ý, bởi vì từ trước tới nay cô đều đối đãi với người khác như thế này cả.
Lam Tiểu Bố dừng chân, nhìn Lạc Thải Tư rồi cố gắng nói thật chậm: "Người đẹp à, ta thực sự không có tâm trạng thảo luận y học với cô vào lúc này đâu. Nếu sau này ta có thời gian thì ta nhất định sẽ đưa phương án giải quyết Lam cơ môi kháng sinh cho chủ nhiệm Quý Chính, sau này cô cứ tìm tới Quý Chính là được rồi. Đúng rồi, bài luận văn kia là do chủ nhiệm Quý Chính viết, cô nên đi tham khảo ở chỗ chủ nhiệm Quý Chính thì hợp lý hơn, ta cùng lắm chỉ là tên nhóc ngồi không hưởng lợi mà thôi."
Nói xong lời này, Lam Tiểu Bố liền leo lên xe taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Lạc Thải Tư nghe xong thì đờ người, Lam Tiểu Bố này ngay cả phương án giải quyết Lam cơ môi kháng sinh cũng có rồi sao? Chuyện này....
Sau đó cô lập tức hưng phấn, chủ nhiệm Quý Chính cái quỷ gì chứ, cô nhất định phải túm được Lam Tiểu Bố. Hôm nay đã chậm chân rồi, ngày mai cô nhất định sẽ đi tìm Lam Tiểu Bố tiếp.
....
Thành Kiến Kiệt đứng ở bên ngoài một tiểu viện ở ngoại ô Đinh Giang, đây là nhà của Lam Tiểu Bố, trên thực tế, tin tức mà hắn ta lấy được từ căn cứ thì từ khi Lam Tiểu Bố lên đại học liền chưa từng quay lại nơi này, đầu mối của hắn ta lại bị đứt mất.
Đứng hồi lâu bên ngoài tiểu viện cũ nát của Lam Tiểu Bối, trong mắt Thành Kiến Kiệt tỏa ra lệ khí dày đặc. Hắn ta thề, cho dù trên trời hay dưới đất thì cũng phải bắt Lam Tiểu Bố cho bằng được, rồi lấy lại đồ thuộc về mình. Trong thế giới này, người muốn nuốt đồ của hắn còn chưa ra đời đâu.
Tiếp tục chờ ở Đinh Giang cũng chả còn ý nghĩa gì, hắn ta muốn tới trường đại học y khoa Hải Dương thêm một chuyến nữa. Thông qua một tấm vé xe tìm được lai lịch của Lam Tiểu Bố, nhưng hắn ta cũng mất rất nhiều công sức mới làm được. Hắn ta không tin sau khi Lam Tiểu Bố nghỉ ở trường đại học y khoa Hải Dương liền không để lại một chút manh mối nào, chỉ cần tên ranh kia lưu lại một chút dấu vết thì hắn ta chắc chắn sẽ tìm ra được.
Thành Kiến Kiệt lên đường không chút chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất để tới trường đại học y khoa Hải Dương. Hắn ta vừa tới cổng trường liền nghe được từ miệng một sinh viên tên của Lam Tiểu Bố. Hắn ta lập tức mỉm cười nói: "Cậu bạn này, vừa rồi ta nghe thấy ngươi nhắc tới Lam TIểu Bố, ngươi biết hắn ta sao?"
Nam sinh viên đang kể chuyện vừa nghe thấy có người hỏi tới Lam Tiểu Bố lập tức nói: "Cho dù trước đây không biết thì bây giờ cũng phải biết. Lam Tiểu Bố bây giờ chính là nhân vật quan trọng trong trường của chúng tôi đấy. Hôm nay giới y học còn công bố luận văn mà Lam Tiểu Bố đã ký tên nữa, liên quan tới tai họa ngầm Lam cơ môi kháng sinh, có lẽ bây giờ toàn cầu đều biết tới cái tên của Lam Tiểu Bố rồi."
Lúc này lãnh đạo của đại học y khoa Hải Dương đang hận không thể bọc Lam Tiểu Bố lại lôi về, chỉ là người này không còn là sinh viên của trường nữa, nhưng đa phần sinh viên trong trường đều nhận Lam Tiểu Bố làm thần tượng.
"Vậy bây giờ hắn ta đang ở đâu?" Trái tim Thành Kiến Kiệt kích động suýt thì lao ra khỏi lồng ngừng, quả là tìm mòn gót giầy mà không thấy - có được lại chẳng tốn chút công lao mà, không uổng công hắn ta tìm tới tận đây.
Vừa rồi hắn ta còn đang nghĩ không biết tên ranh kia sinh vào giờ nào mà xảo trá như vậy, không ngờ vừa đảo mắt đã thu được tin tức của nó.
"Bệnh viện Côn Hồ đó, Lam Tiểu Bố và Quý Chính của bệnh viện Côn Hồ hợp tác làm ra luận văn này, bây giờ chắc chắn Lam Tiểu Bố đang ở trong bệnh viện đó rồi." Cậu chàng sinh viên nói như lẽ đương nhiên.
Thành Kiến Kiệt ngay cả trả lời cũng không kịp mà nhanh chóng xoay người rời đi, trước tiên hắn ta phải chạy tới bệnh viện Côn Hồ cái đã.
Đừng nghĩ Lam Tiểu Bố chỉ là một sinh viên bình thường, ở trong mắt Thành Kiến Kiệt thì người này chính là một con cáo già.
Hắn ta để ý động tĩnh, lại dùng lực lượng chính phủ mà vẫn chưa bắt được Lam Tiểu Bố, có thể thấy tên ranh này xảo quyệt như thế nào.