Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Chương 18: Về nhà
Lạc Thủy thành vẫn như cũ như cũ.
Phong ba sau vụ bảo thuyển công chúa bị đánh nổ cũng dần lắng lại, Lạc Thủy thành như thể lại khôi phục vẻ yên tĩnh ngày xưa.
Lý Bình An và thương đội chào tạm biệt xong, liền dắt Lão Ngưu rời đi.
Trước khi rời đi, Trần Thuận đưa một bình "Lừa uống cũng say" cuối cùng cho Lý Bình An như quà chia tay.
Lại không quên nói, ngày khác muốn đến nhà bái phỏng.
Lý Bình An nể tình bình rượu ngon mà đồng ý.
Ung dung quẹo vào hẻm nhỏ quen thuộc, đẩy cửa ra.
Nghe thấy tiếng vang, Liễu Vận trong phòng đầu tiên là nhô ra một đôi mắt sáng.
Mắt to chớp chớp, thấy rõ ràng người đến là Lý Bình An.
Lập tức vui mừng, lại xác định sau lưng Lý Bình An không có ai.
Đến lúc đó mới hồ hởi ra đón, "Ngươi về rồi."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lý Bình An cười nhạt một tiếng.
"Ừ, về rồi."
Mấy ngày không gặp, Liễu Vận nhìn người trước mắt, cảm thấy càng thêm thân thiết mấy phần.
"Mùi gì thế?" Lý Bình An đột nhiên hỏi.
"A, ta... làm cơm, sẵn rồi thì ăn chung đi."
Trên mặt Liễu Vận hiện lên vẻ lúng túng.
"Tốt."
Liễu Vận nói: "Vậy ngươi đi rửa tay trước đi, ta đi bưng thức ăn."
Rất nhanh, Liễu Vận đã bày xong thức ăn lên bàn.
Mặc dù nhìn không thấy bộ dáng món ăn, nhưng ngũ giác Lý Bình An cực nhạy, có thể cảm nhận được mùi hương của từng món.
Lý Bình An hít sâu một hơi, "Này... Ngươi hạ độc sao?"
“Sao ta lại làm vậy." Liễu Vận phản bác.
Sau đó nàng kịp phản ứng, Lý Bình An đang tránh nói thẳng cơm nàng nấu không ngon.
Lúc này, khuôn mặt đỏ lên, mạnh miệng nói: "Ngươi không nếm thử làm sao biết không ngon?"
Lý Bình An đành nếm thử một miếng.
Ngoại trừ không ngon thì không còn gì để hình dung.
Liễu Vận tựa hồ cũng biết mình nấu dở, nhưng vẫn kiên trì nuốt từng miếng một.
Đôi mắt đẹp không nháy mắt nhìn chằm chằm Lý Bình An.
Cảm nhận được ánh mắt Liễu Vận, Lý Bình An không khỏi cười khổ.
Nhớ năm đó khi mình còn lưu lạc cũng chưa từng ăn qua thứ nào khó ăn như vậy.
Lý Bình An vội ho một tiếng, cũng kẹp chút đồ ăn bỏ vào trong chén.
"Mấy ngày nay ngươi chỉ ăn thế này?"
Liễu Vận đang còn ngậm một ngụm miến nửa sống nửa chín, nhẹ gật đầu.
Lúc này Lý Bình An đề nghị: "Ta đi làm thêm hai món, thế nào?"
Liễu Vận hưng phấn nuốt luôn mớ miến trong miệng.
Nàng đã liên tục ăn đồ ăn mình tự nấu mấy ngày rồi, đơn giản là có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.
Đối với tay nghề Lý Bình An, dùng ngày nhớ đêm mong để hình dung cũng không quá phận.
Vừa định mở miệng đồng ý, lời đến khóe miệng nhưng lại nuốt xuống.
"Ngươi đi đường mới về hẳn là mệt chết rồi, không bằng ta đi làm tiếp mấy món."
Lý Bình An cười nói: "Không có việc gì, ta đã ngủ được một giấc trên đường.
Ngươi cứ chờ một lát, ta xem qua trong nhà còn cái gì để ăn."
Nhìn thấy Lý Bình An đi vào phòng bếp, Liễu Vận nhịn không được hé miệng cười một tiếng.
Trong cặp mắt trong suốt như sóng biếc lộ ra một nét trìu mến nồng nàn.
Ngay cả đường cong nơi khóe miệng cũng đẹp như thơ như vẽ.
"Ngưu... ưu...~”
Lão Ngưu kêu một tiếng, như thể đang nói mình đói bụng.
Liễu Vận bầu bạn với nó lâu như vậy, đại khái cũng có thể nghe hiểu ý của Lão Ngưu.
Thế là bưng một dĩa đồ ăn cho Lão Ngưu.
Lão Ngưu hít hà, ghét bỏ mà quay đầu sang chỗ khác.
Liễu Vận: …
Cuộc sống của Lý Bình An khôi phục bình tĩnh.
Phải nói, cuộc sống của hắn hiếm có thời điểm kinh tâm động phách.
Thù lao chuyến áp tiêu này, công thêm tiền tích lũy trước đó.
Đủ Lý Bình An và Liễu Vận xài một hồi.
Vương Đại Lực bên Đồng Nhân Đường cũng biểu thị nguyện ý cung cấp dược liệu Sinh Mạch tán trường kỳ cho Lý Bình An.
Trời tờ mờ sáng.
Lý Bình An bắt đầu tu luyện trong sân.
Hắn cũng không biết phương pháp tu luyện gì, chỉ biết vài đường quyền, chưởng phổ thông.
Đều vốn là các bài tập trong bản một văn tiền bán quanh năm trên sạp.
Bên trong còn có các loại bí tịch võ công Đại Thiên Tạo Hóa chưởng>, vân vân…
Danh tự không hợp thói thường đến phi lí nên bị Lý Bình An đào thải.
Luyện xong bài quyền buổi sớm thì chuẩn bị bữa sáng.
Sau đó liền cầm chiếc cần câu cơm của mình đi hát rong đầu đường.
Ngẫu nhiên còn có thể tìm vài nhà còn sống có người chết, kéo vài tiểu khúc góp bầu không khí.
Là có thể kiếm thêm chút thu nhập.
Ban đêm về đến nhà, ăn cơm với Liễu Vận xong.
Lại bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Khi tu luyện đến lúc xuất hiện cảm giác kiệt sức thì dùng Sinh Mạch tán.
Thở ra đẩy chân khí và đan điền, hít vào đưa chân khí lên não bộ.
Hô tinh hấp khí, độc lập thủ thần.
Khác ở chỗ, hắn không tu luyện theo phương pháp ngồi thiền bình thường, Lý Bình An thích tu luyện bằng cách đi.
Mắt nhìn vị trí cách trước mặt năm bước, ý thủ chóp mũi, thần không rời thân.
Tốc độ đi đường vẫn là ba bước thở ra, một bước hít vào.
Chân khí chạy thẳng một đường mạch Đốc, từ cuối xương cụt lên tới đỉnh đầu, sinh cơ bừng bừng tỏa khắp toàn thân.
Như là dòng lũ đánh vào đê ngăn, đập ra những con sóng càng nối càng cao.
Sóng trào khỏi đỉnh lại rớt ngược về vực sâu không đáy, cực dương nối vòng cực âm.
Vượt được đê ngăn là một vòng tuần hoàn thẳng tắp.
Đến cuối cùng, mỗi lần thở ra một hơi, trong lỗ chân lông đều sẽ toát ra một tia khí nóng.
Cứ thế trôi qua từng ngày.
Đảo mắt đã hết non nửa năm, Lạc Thủy thành bước vào mùa đông.
Gần tới giao thừa, gió đông lạnh thấu xương xem khẽ tiết xuân nóng ẩm thay ca tuần khắp thành thị.
Bông tuyết tản mát đầu ngõ nhà Lý Bình An bị một luồng khí áp như có như không hòa tan.
Trên đường phố rất nhiều người, Lý Bình An thoải mái lách giữa đám đông.
[Tính danh: Lý Bình An, tuổi tác: 24]
[Tuổi thọ: 110 năm]
[Căn cốt: Phàm cốt]
[Công pháp: (82%), (80%), Bạt Đao thuật * tà liêu xuất vỏ) (40%)]
[Kỹ năng:
cũng đến bình cảnh. Từ khi Quy Tức công đạt 80%, tốc độ tiến triển chậm dần.
Ròng rã nửa năm, chỉ tăng được thêm 2%.
Bạt Đao thuật và Khóa chặt hơi thở ngược lại là tiến triển thần tốc.
Lý Bình An cũng không nóng nảy, tu luyện là tốn thời gian.
Về đến nhà, Liễu Vận đang nấu cơm trong bếp.
Nghe thấy động tĩnh, cũng không quay đầu lại mà nói: "Cơm sắp xong, ngươi rửa mặt trước."
"Hôm nay ăn cái gì?"
"Màn thầu và canh củ cải."
Kỳ thật Lý Bình An đã ngửi thấy hương thơm của màn thầu và canh củ cải, chỉ là theo thói quen mà hỏi.
Nhưng thể thấy nhau thì chào.
Nửa năm này Liễu Vận học được cách nấu cơm, trù nghệ cũng càng ngày càng tốt.
Hai người càng ngày càng hòa hợp, không còn quá câu nệ như lúc trước, thay vào là mấy phần thân thuộc theo tháng năm.
Lý Bình An rửa mặt rửa tay, đi giúp Liễu Vận bưng một nồi canh lớn.
“Còn nửa tháng là Tết, có muốn thứ gì không?”
Lý Bình An đột nhiên hỏi.
Liễu Vận cắn một cái màn thầu, lắc đầu, "Không muốn gì, có đồ ăn ngon là được rồi."
Liễu Vận biết Lý Bình An không có nhiều tiền.
Chính bản thân mình còn là người sống nương nhờ nhà hắn, có thể yêu cầu gì đây.
Liễu Vận nói: "Đúng, ta mới làm một cây gậy chống mới, để ở trong phòng, lát nữa ngươi xem thử có thích hợp cho ngươi dùng hay không."
Hai ngày trước, cây gậy chống Lý Bình An dùng đã lâu bị hỏng.
Gọi là gậy chống, chẳng qua là một cây gậy gỗ.
Phơi gió phơi nắng, nó có thể kiên trì lâu như vậy quả đáng khen.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.