“Ta muốn tìm bọn họ nói chuyện, nói không chừng có thể đàm phán thành công.”
Thường Tứ khoát tay: “Thôi bỏ đi.”
Lý Bình An vốn là một người khuyết tật, lỡ như vì việc của hắn mà xảy ra chuyện gì đó.
Thường Tứ không muốn liên lụy đến hắn.
Lý Bình An nhìn ra suy nghĩ của hắn, khẽ cười: “Thường chưởng quỹ không cần lo cho ta. Lý mỗ nếu không có chút tự tin nào dĩ nhiên sẽ không xen vào việc của người khác.”
Thấy Lý Bình An kiên quyết như vậy, Thường Tứ cũng không nói gì nữa.
Sau khi nói với Lý Bình An địa chỉ của Phi Ưng bang, trước khi chia tay hắn lại không tránh khỏi thuyết phục một hồi.
Sau đó Lý Bình An dựa theo địa chỉ mà Thường Tứ đưa cho mình, tìm được địa bàn của Phi Ưng bang.
Bang chủ của Phi Ưng bang tên là Lương Thừa Cương.
Mở một thương hội tại Lạc Thủy thành, nhưng mà chỉ là bề ngoài.
Vẫn là dựa vào thu phí bảo kê để kiếm tiền.
Hai hán tử mặc mã quái giữ cửa quan sát Lý Bình An từ trên xuống dưới: “Từ đâu tới?”
“Tìm bang chủ Lương Thừa Cương của các ngươi, phiền hai ngươi thông báo một tiếng.”
Hán tử mã quái thấy Lý Bình An mặc áo bào xanh.
Tướng mạo đoan chính, khí độ phi phàm.
Vừa nhìn liền biết không phải hạng người dung tục, không dám thất lễ.
Vội vàng xoay người đi bẩm báo.
Một lát sau, hán tử mã quái đi tới.
“Bang chủ không có ở đây, chi bằng ngài vào bên trong chờ một lát?”
“Vậy hắn có nói khi nào về không?”
“Việc này ta không biết.”
Lý Bình An không muốn chờ đợi suông, thừa dịp lúc này lại đi đến của hàng trang sức nhìn xem có món đồ trang sức nào thích hợp hay không?
Vừa rẽ vào đầu hẻm nhỏ liền đối mặt với mấy người.
Cầm đầu là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo hơi có vẻ gầy gò.
Một thân áo trắng, trên người mang theo cảm giác thư sinh.
Sau lưng còn có hai hán tử cường tráng đi theo.
Mặc dù Lý Bình An không nhìn thấy, nhưng có thể thông qua hơi thở có thể cảm giác được.
Người trung niên sau lưng hán tử cường tráng chính là thành viên của Phi Ưng bang sáng sớm hôm nay tới cửa gây chuyện.
Ngõ nhỏ yên tĩnh như thế, bước chân của người trung niên lại không gây ra tiếng động nào.
Khả năng khinh công quả là hiếm thấy.
“Các hạ chắc hẳn là bang chủ Phi Ưng bang, Lương Thừa Cương.”
“Ai da, ngươi không phải là người thuê nhà của Thường Tứ sao?”
Lúc này, hán tử sau lưng Lương Thừa Cương nhận ra Lý Bình An.
“Kêu ngươi dọn đi, ngươi tìm được chỗ rồi sao.”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy con mẹ ngươi còn không mau tranh thủ đi, chờ chúng ta tới cửa à?”
Lương Thừa Cương giơ tay ngăn thủ hạ của mình lại: “Các hạ, tìm ta có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là không biết Thường Tứ, Thường chưởng quỹ đắc tội Lương bang chủ chỗ nào, không biết Lương bang chủ có thể tha cho hắn hay không?”
Lương Thừa Cương hơi nheo mắt: “À? Thì ra là biện hộ cho hắn.”
Thủ hạ sau lưng hiểu ý, nhanh chân bước đến, hung thần ác sát mà nói.
“Cũng không biết soi vào nước tiểu xem bản thân mình là cái gì, chạy đến nơi này nói khoác không biết ngượng.”
Bàn tay lớn của đại hán vồ tới, như muốn nắm lấy Lý Bình An giống như bắt con gà con.
“Bốp!”
Đùi phải của đại hán chịu một cú đá, đau đớn khiến hắn kêu lên rồi ngã ra mặt đất.
Một người khác theo sát phía sau đã nhanh chân vọt tới.
Tay trái vung lên, chỉ nghe một tiếng “bốp”.
Cuồng phong gào thét, dồn lực như núi.
Trách không được người theo hắc đạo trong Lạc Thủy thành đều không làm gì được Phi Ưng bang này.
Thủ hạ có công phu như thế, lưu manh bình thường sao có thể là đối thủ.
Một quyền của đại hán thất bại, lại bị Lý Bình An đá một cước vào chân.
Đại hán kia vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đá đến nghiêng sang phải, kêu lên một tiếng.
Trên huyệt thái dương bên phải lại chịu một chưởng.
“Keng” một tiếng rút bội kiếm ra, vẽ một đường kiếm trên không trung.
Thân thể chớp mắt một cái đã đến trước mặt Lý Bình An.
Một chiêu này không có dấu hiệu báo trước nào.
Nhìn có vẻ như không có gì lạ, nhưng vừa ra tay chính là một đòn quyết phân thắng thua.
Lý Bình An xoay người làm tư thế rút đao.
Hơi thở cả người đột nhiên chuyển động, sát khí mãnh liệt.
Cảm nhận được hơi thở đáng sợ này.
Ánh mắt Lương Thừa Cương biến đổi, không chút do dự từ bỏ thế tấn công.
Lưng khẽ cúi, lồng ngực bỗng nhiên co lại.
Hai chân bật lên, vạch ra một đường vòng cung tuyệt đẹp ở giữa không trung.
Giống như quả bóng da, bay ra ngoài một trượng.
Nhưng khi hai chân của hắn vừa tiếp đất thì đã không dám nhúc nhích nữa.
Một cây gậy trúc đè vào cổ họng hắn từ bao giờ.
“Công phu tốt!”
Trên trán Lương Thừa Cương chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Thời gian từ lúc Lý Bình An ra tay cho đến giờ chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, ngay cả bản thân hắn cũng phản ứng không kịp.
Nếu như thứ Lý Bình An dùng chính là kiếm, hoặc là vũ khí khác chứ không phải là cây gậy trúc dò đường, thì hiện giờ chỉ sợ hắn đã sớm đầu một nơi thân một nẻo.
“Lương bang chủ quá khen.”
Lý Bình An thu gậy trúc về.
“Mong rằng Lương bang chủ cho chút thể diện, đừng tìm Thường chưởng quỹ gây rắc rối nữa.”