Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong miệng Lý Bình An, nhanh như chớp đâm vào giữa mi tâm của Ngô Thế Thuận.
Đó là một mảnh vỡ của Thiên Thanh đao.
Thân thể Ngô Thế Thuận cứng đờ, ánh mắt trở nên ngây dại.
Nhân cơ hội đó, Lão Ngưu lập tức đứng lên rồi đẩy ngã hắn, dùng thân hình khổng lồ đè hắn đến khi đối phương bị ép không thành hình người mới thôi.
Lý Bình An ôm cánh tay trái trống rỗng, nhanh chóng cầm máu cho mình.
Liễu Vận nhìn xung quanh rồi dùng răng xé y phục của mình.
Nàng lấy một ít bột thuốc từ trong túi ra, bôi lên vết thương, thành thạo băng bó cho Lý Bình An.
“Không sao, không cần khóc." Lý Bình An cười nhạt.
Liễu Vận cắn môi, giọng nói có chút khàn khàn, "Yên tâm, sau khi trở về, ta sẽ tìm y sĩ tốt nhất chữa thương cho ngươi, tứ chi trùng sinh không phải là không có khả năng.”
Lý Bình An hít sâu một hơi, đứng lên, "Tiếp tục đi thôi."
Bên ngoài thành.
Hơn mười người khoác áo xanh đứng lặng giữa tuyết lớn.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Quỷ Đầu đao trong tay bọn họ lóe ra vòng sáng âm u.
Giống như sắc mặt của bọn họ, lạnh như băng, cứng ngắc.
Những người này được gọi là tử sĩ, chủ yếu làm nhiệm vụ đột kích và ám sát.
Phía sau những người này, ở trong Phong Vũ đình.
Một người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ thản nhiên uống trà.
Dường như hắn không phải tới làm thứ có thể thay đổi tương lai Đại Tùy.
Hắn chỉ đang làm một vụ ám sát thông thường, không có gì khác biệt.
“Công chúa Đại Tùy là mỹ nhân đệ nhất Yên Chi bảng, thật sự đáng tiếc.”
Mặt nạ mặt quỷ khẽ thở dài một hơi.
"Nếu như... nếu như trước khi chết... có thể..."
Mặt nạ mặt quỷ xoa xoa tay, phát ra âm thanh chậc chậc.
Bỗng nhiên mí mắt hắn run lên.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, cảm giác được một luồng khí làm người hết hồn hết vía.
Làm tâm thần hắn chấn động.
Đột nhiên không biết từ lúc nào, đối diện hắn xuất hiện một người hơn bốn mươi tuổi, râu dài, lưng đeo một thanh bảo kiếm.
“Ngươi…”
Mặt nạ mặt quỷ quá sợ hãi.
Hắn không hề biết đối phương làm cách nào lặng lẽ xuất hiện trước mặt mình được.
Trong mắt người trung niên toát ra một đạo sát ý đáng sợ.
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng kiếm minh trầm thấp.
“Giết hắn!" Mặt nạ mặt quỷ quát.
Từ bên cạnh hắn, từng bóng người xuất hiện, từng thanh trường kiếm sáng loáng như tuyết không ngừng đâm về phía người trung niên.
Dưới ánh trăng.
Người trung niên khoác một chiếc áo xanh trên người, trong tay nắm một thanh nhuyễn kiếm.
Từ trên mũi kiếm nhỏ xuống những giọt máu đỏ sẫm, dưới trời đêm, bảo kiếm tản ra ánh sáng hồng nhàn nhạt.
Cho người ta một cảm cảm rất đáng sợ.
Mặt nạ đang còn đeo trên mặt đã xuất hiện một vết nứt lớn.
Hắn quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn lên không trung hồi lâu.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống, tay cũng không ngừng run rẩy.
“Ngươi là... Nho gia kiếm...”
Người trung niên bình tĩnh nói: "Lên đường bình an!"
Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, âm thanh của người cầm canh vang lên.
Sắp đến giờ tý, giờ tý vừa qua.
Là năm mới.
Liễu Vận không yên tâm nên lại kiểm tra vết thương của Lý Bình An, khi chắc chắn tính mạng của hắn tạm thời không có nguy hiểm thì mới chịu yên lòng.
Người trung niên một tay cầm kiếm, đứng ở Phong Vũ đình nhìn về phía cửa thành, khẽ gật đầu với Liễu Vận.
“Không cần lo lắng, đó chính là người tới đón ta, hắn tới... coi như đúng lúc.”
Lý Bình An lau vết máu trên mặt.
Bên cạnh Phong Vũ đình có rất nhiều thi thể, đủ để chỉ rõ sự cường hãn của người này.
Nhưng khí thế của người trung niên mạnh đến mức nào thì Lý Bình An không cảm nhận được.
Vậy chỉ có thể chắc chắn người này mạnh hơn mình rất nhiều.
“Vậy ta yên tâm, lên đường bình an.”
Liễu Vận quay đầu nhìn Lý Bình An, kinh ngạc thốt ra:
"... Ngươi... Ngươi không đi cùng ta sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?" Liễu Vận bật hỏi.
“Ta còn có con đường của riêng mình mà.”
“Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Yên tâm, khi bọn họ phát hiện ngươi không ở cạnh ta, tất nhiên sẽ không dây dưa với ta.”
Im lặng một lúc lâu, Liễu Vận gật đầu, nhẹ giọng nói ra:
“Theo ta trở về đi, điều kiện cuộc sống nơi ta ở rất tốt... Có thể bồi thường cho ngươi.”
Lý Bình An mỉm cười: "Cuộc sống ở đó có lẽ sẽ không thích hợp với ta.”
“Không thử làm sao ngươi biết được.”
Liễu Vận cúi đầu, bất mãn lầm bầm.
Lý Bình An im lặng chốc lát rồi mở miệng: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, có duyên sẽ gặp lại.”
Bang bang bang - -!
Pháo hoa khổng lồ nở rộ trong không khí.
Cánh hoa như mưa, rối rít rơi xuống.
Trong nháy mắt, một màn khói đủ mọi màu sắc phủ xuống.