Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Chương 3: Phiền phức
Đại Hổ đẩy Lý Bình An ra mà đi vào cổng.
Mắt hắn híp híp nhìn chằm chằm Vương cô nương, nhếch miệng cười một tiếng.
"Ta nói này, rốt cuộc có gom góp được tiền chưa, cấp trên hối thúc ta rất gấp rút."
Vương cô nương khổ sở nói: "Chờ một chút, ta không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng ta cam đoan sẽ có."
"Cam đoan sẽ có?" Đại Hổ lạnh hừ một tiếng.
"Vậy phải đợi tới ngày tháng năm nào, chờ ngươi mỗi ngày bán mấy khối đậu hũ?
Nằm mơ sao?"
"Nhưng ta thực sự không bỏ ra được nhiều tiền như vậy."
Vương cô nương không ngừng run rẩy, rõ ràng sợ hãi muốn chết nhưng vẫn cố bình tĩnh.
Đại Hổ nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười thú vị.
"Hoặc là lấy tiền, hoặc là bắt người."
"Hiện tại ta thật sự không có tiền."
"Vậy đơn giản, không phải còn có người đây."
Đại Hổ giọng nhẹ nhàng.
Mấy tiểu đệ sau lưng Đại Hổ đều cười rộ, có tên còn huýt sáo.
Vương cô nương nắm chặt tay, mặt đỏ gay.
Nàng muốn làm một việc gì đó khiến đám nam nhân này không dám lỗ mãng.
Nhưng cô nhi quả mẫu như nàng lại không thể nào phản kích.
Đại Hổ tiếp tục nói:
"Mỹ nhân như ngươi không biết sẽ có bao nhiêu người trong thanh lâu ưa thích, nhất là còn từng sinh hài tử.
Ngươi không biết đâu, hiện tại có một ít người chuyên ưa thích lão bà của người khác.
Trong mắt bọn họ, hết lần này tới lần khác lại không thích những chú chim non."
Nói xong, Đại Hổ quay đầu nhìn thoáng qua thủ hạ huynh đệ.
"Các ngươi có ưa thích dạng này sao?"
"Có! ! Ta ta ta!"
"Cút sang một bên, đồ chơi của ngươi dùng được sao?"
"Ha ha ha."
Lại là một trận tiếng cười.
Vương cô nương cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hận không thể đập đầu chết ở chỗ này.
Nếu quả thật bị bán vào chỗ kia, còn không bằng chết đi cho xong.
Nhưng con của mình làm sao bây giờ...
Đại Hổ rất có kinh nghiệm.
Biết sau đòn roi là cần dỗ ngọt.
Thế là tiện tay cầm cái ghế ngồi xuống.
Giọng điệu thay đổi, mang theo vài phần trìu mến.
"Ta biết ngươi khổ, cô nhi quả mẫu, ta cũng không muốn làm khó ngươi.
Thế nhưng cấp trên thúc giục, ta không thật có biện pháp nào.
Quách công tử nói nếu còn không đưa tiền thì không phải là ta tới nữa.
Đến lúc đó ngươi suy nghĩ xem, con của ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết câu kế tiếp, Vương cô nương đã sợ đến choáng váng hỏi.
"Ta... Ta nên làm gì..."
Đại Hổ xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc.
"Với quan hệ giữa ta và Quách công tử, ta có thể nói giúp ngươi.
Thư thả kéo dài cho ngươi thêm nửa năm một năm cũng là việc nhỏ."
Vương cô nương hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi có thể giúp ta?"
"Đương nhiên, chỉ cần..."
Đại Hổ đưa tay vỗ vỗ bàn tay của Vương cô nương.
Ý hắn đã rõ, nhưng mà...
Xì xụp xì xụp ~
Đại Hổ đưa tay, đang muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Vương cô nương thì từ cổng có âm thanh không hài hoà đột nhiên truyền đến.
Tựa như là heo đang ăn gì đó.
Đại Hổ nhíu nhíu mày.
"Ngươi có thể nói với Quách công tử sao? Thật là kỳ lạ, ta còn chưa thấy qua chó có thể nói chuyện với chủ nhân."
Đại Hổ kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng.
Là thằng mù đang nói với mình.
Con hàng này... bị điên sao??
Đại Hổ mặc kệ thằng mù có điên hay không, hôm nay phải cắt đầu lưỡi thằng mù xuống.
Tiểu đệ của Đại Hổ đã vây quanh Lý Bình An.
Đại Hổ vặn eo, thịt mỡ trên mặt vì tức giận mà bắt đầu uốn éo.
"Con mẹ nó, ngươi muốn chết?"
"Chuyện không liên quan tới hắn, Bình An, ngươi đi trước đi."
Vương cô nương vội la lên.
Đại Hổ rút thanh đao sáng bóng từ bên hông ra.
Vũ khí của hắn vốn là một cây gậy gỗ, nhưng từ khi hắn đi theo Quách công tử gia nhập Hoả Hùng bang thì gậy gỗ đổi thành một thanh đao.
Thanh đao lạnh lẽo dán trên mặt Lý Bình An.
"Thằng mù không đến đầu đường ăn xin mà chạy chỗ này làm anh hùng cứu mỹ nhân, không biết soi mặt vào vũng nước tiểu sao."
Vừa dứt lời, ánh đao chợt lóe lên.
Đại Hổ chỉ cảm thấy thanh đao trong tay mình tung bay rồi hạ xuống.
Nháy mắt, lưỡi đao liền dán trên cổ hắn.
Giờ phút này, thằng mù đã từng bị hắn khi dễ vô số lần đang giơ tay nắm lấy cán đao, đứng trước mặt hắn.
Hàn ý thấu xương!!
Đại Hổ run lên.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc lưng Đại Hổ.
"Lão tử chính là người của Quách công tử, ngươi có bản lĩnh cứ chém lão tử!"
Đại Hổ không tin mù lòa này dám động thủ.
Lý Bình An dùng chuôi đao chọc mạnh vào lồng ngực hắn, cảm giác đau đớn truyền đến.
"Oa!"
Đại Hổ phun một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất.
[Quy Tức công (60%)]
Với người tu hành, hô hấp dài ngắn, nạp khí lâu nhanh chính là một môn công pháp nội công.
Lý Bình An đã tu luyện nội công nên nội lực thâm hậu.
Nếu như dùng thêm mấy phần lực, lục phủ ngũ tạng của Đại Hổ sẽ bị chấn vỡ.
Đại Hổ mở to mắt nhìn, thở không nổi.
Tiểu đệ của Đại Hổ đều sợ ngây người.
Những người này ngày bình thường tối đa cũng chỉ quần ẩu đánh nhau chút thôi, nào có thấy qua cảnh tượng hiện giờ.
Nhìn thằng mù mà ngày thường bọn họ tùy ý ức hiếp mà cả đám không khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm.
"Cút đi."
Đại Hổ bị tiểu đệ đỡ lấy, hốt hoảng bỏ chạy.
Lý Bình An đưa chén cho Vương cô nương, lau miệng nói.
"Tạ ơn."
"... Ngươi vẫn ra ngoài tránh đầu gió đi, đám người này sẽ làm phiền ngươi nữa."
Vương cô nương tràn đầy lo lắng.
Mặc dù nàng rất cảm kích Lý Bình An ra mặt thay mình, nhưng hiện tại Đại Hổ là người của Quách công tử.
Không phải loại tiểu dân như bọn họ có thể chọc.
Lý Bình An lấy tay đè mũ rơm trên đỉnh đầu, xoay người rời đi.
Nhưng hắn cũng không có đi xa mà là núp trong một ngõ nhỏ cách đó không xa.
Dựa tường kéo trâu ngồi xuống.
Lý Bình An lấy ra hai cái bánh nướng, phân cho lão ngưu một cái, một cái đút vào trong mồm.
Chân trời có mây đen kéo tới, trời dần ảm đảm.
Tiếng giày vải bông giẫm trên đất tuyết vang lên trong bóng đêm.
Từ đầu đường có hơn hai mươi hán tử cầm các loại vũ khí.
Bộ dạng đều như hung thần, ngực áo phanh ra để lộ cơ bắp dữ tợn.
Lần đầu tiên Đại Hổ ăn thiệt thòi lớn như thế, còn là trong tay một tên mù lòa.
Nếu hôm nay không lấy lại mặt mũi, về sau hắn cũng cần lăn lộn.
"Tránh tránh!!"
Đầu đường còn có không ít người, bọn họ thấy cảnh này vội vàng lui sang một bên, không dám thở mạnh.
Đầu lĩnh tên Trương Võ, là thủ hạ của Quách công tử.
Hắn cầm một thanh kiếm sáng loáng, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lưng.
Người Đại Tùy ưa luyện võ, đầu năm nay chiến loạn không ngừng.
Nam tử trưởng thành trên đường phố luôn thấy vinh dự khi hông đeo binh khí.
Một đám người tiến thẳng đến nhà Vương cô nương, thời điểm đi qua hẻm nhỏ đột nhiên ngừng lại.
Lý Bình An đang nghiêng người dựa vào tường.
Sau lưng còn có một con trâu già nằm chặn đường trong ngõ nhỏ.
"Trương đại ca, là tiểu tử này!"
Vừa thấy được Lý Bình An, Đại Hổ lập tức nổi trận lôi đình.
"Bị mù sao?"
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.