Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Chương 5: Máu nhuộm Uyên Ương lâu
Toàn bộ quá trình nhìn như dài dằng dặc nhưng kỳ thật chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Y Huyền hít sâu một hơi, biết hôm nay gặp phải kẻ tàn nhẫn.
Ánh đao chói mắt lần nữa xẹt qua, đan xen vào nhau.
Nhờ ánh đao mà hai bên đều lần nữa thấy rõ đối phương.
Đôi tròng mắt trắng bệch lập lòe ở trước mắt.
Mấy năm nay tâm của Y Huyền đã đủ lạnh lẽo cứng rắn, đủ ngoan độc vì nhìn quen sống chết.
Thế nhưng giờ khắc này lại chợt thấy bất kỳ trận ác chiến nào mình đã trải qua trong cuộc đời này cũng không chấn động lòng người bằng trận chiến này.
Lại là một đao đánh tới.
Một đao này có tốc độ nhanh chóng, khó mà diễn tả bằng lời.
Y Huyền nhấc đao lên để phòng ngự.
Nhưng một đao kia lại chỉ ở trong không trung đan xen vào nhau tạo thành một cái lưới lớn lơ lửng không chừng.
Cái gì!?
Phốc!!
Tên mù lui lại, thu đao.
Vô cùng lưu loát
Một đao không cách nào tưởng tượng được chậm rãi rơi xuống.
"Đây là. . . . . đao pháp gì?"
Y Huyền miệng phun máu tươi, giọng điệu mang theo sự tuyệt vọng.
"Thính Phong."
"Thính Phong đao pháp? Tên rất hay."
Y Huyền nặng nề ngã xuống đất.
Ánh lửa lại xuất hiện, Quách Vũ muốn xông ra.
Tên mù lắc hông nhanh như gió lốc, trở tay đánh một đao.
"A!!"
Trực tiếp đâm thủng cùng lúc bàn tay Quách Vũ và cái cửa gỗ.
Quách Vũ cắn răng, trơ mắt nhìn tử thần từng bước một tới gần.
"Thân thủ của các hạ cao minh, là tại hạ đường đột.
Hôm nay việc này coi như xong, khoản nợ của Ngưu Nhị ta không tính toán nữa."
Quách Vũ cuối cùng vùng vẫy giãy chết.
"Ở đây còn có ngân phiếu ba ngàn lượng ngươi cầm lấy đi, chuyện hôm nay trời biết đất biết ngươi biết ta biết. . . ."
Tên mù không có trả lời mà dùng đao thay đáp án.
Sờ người mình đầy vết máu, hắn thở dài một hơi.
"Lời này của ngươi nếu như nói sớm hơn thì không phải là đã không có việc gì rồi sao."
Đao đã xuất khỏi vỏ thì làm gì có chuyện đàm phán đường sống.
Tên mù sờ được một vò rượu trên bàn.
Đó là loại rượu mạnh mà hắn thích uống nhất, hương vị cay xè nồng đậm.
Bên ngoài tuyết rơi đậm, còn đậm hơn hương rượu, đậm đến mức không tan nổi.
Thiên Nguyên năm thứ mười hai, vừa qua cuối năm.
Tiếng chuông năm mới vang lên thế nhưng trên thị̣ trấn lại không hề có hương vị của năm mới.
Hơn mười ngày trước có người huyết tẩy Uyên Ương lâu.
Kể cả Quách Vũ cháu trai Quách huyện lệnh, tổng cộng hai mươi lăm người chết thảm.
Uyên Ương lâu chìm vào trong biển lửa.
Có người lưu lại một tờ giấy, trên đó chỉ viết bốn chữ lớn.
"Thay trời hành đạo!!"
Mà hung thủ chính là tên mù hát rong, Lý Bình An.
Chân dung Lý Bình An truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mười dặm tám hướng đều dán đầy.
Quan phủ đưa ra một phần thưởng lớn.
Trong thời gian ngắn, nhiều bộ khoái, thợ săn đổ xô ra ngoài.
Vài ngày sau, mọi người phát hiện Đại Hổ cả ngày trà trộn ở đầu đường xó chợ đã phát điên.
Tên lưu manh vô lại này cuối cùng cũng đã bị báo ứng.
"Đậu hũ! Bán đậu hũ."
Giọng nói quen thuộc, quán nhỏ quen thuộc, còn có mùi thơm đậu hũ quen thuộc.
Vương cô nương mặc chiếc áo bông, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng.
Trong trận tại nạn này, nàng may mắn thoát khỏi nguy cơ.
Cảm thấy an tâm vì toàn bộ đã táng thân trong biển lửa đêm đó rồi, cũng không có người nào đến tìm nàng đòi nợ nữa.
Nàng nhìn về hướng kia như thường ngày.
Nhưng lại không nhìn thấy người thường ngày dắt trâu đâu.
Nàng biết tại sao Lý Bình An lại phải giết Quách Vũ.
Nhưng mà nghĩ mãi không ra, vì mình làm vậy đáng giá sao?
Cho nên nàng muốn gặp hắn hỏi cho rõ ràng, còn có. . . ân tình lớn như vậy mình phải làm sao trả đây?
Nhưng bây giờ nàng cũng không có bất luận câu trả lời thuyết phục nào, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Chờ đợi người kia.
Chờ một ngày còn có thể lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Trên đường núi gập ghềnh.
Lý Bình An dắt con trâu chậm rãi từng bước giẫm trên tuyết.
Trong tay cầm một khối đậu hũ đông lạnh còn dính một chút vụn băng.
"Ừm, ăn ngon."
Thật ra hắn cũng không phải vì công lý chính nghĩa gì.
Chỉ là bởi vì thời điểm hắn sắp chết đói đã từng nhận được một khối đậu hũ nóng hổi, còn có một nụ cười xán lạn.
Cắn một miếng đậu hũ, cảm giác tuyết lạnh lập tức muốn tan ra.
Chỉ thế thôi.
Vào một ngày giữa tháng ba.
Chợt có mấy tia sấm chớp mùa xuân trên trời giáng xuống, ngay sau đó là mưa xuân tí tách rơi.
Mưa xuân quý như mỡ, khi thì thanh nhã như tơ, khi thì như chim sợ hãi.
Cũng thật sự là một cảnh đẹp.
Cạch cạch cạch ~
Lý Bình An dắt con trâu ngồi xuống trước một quán trà.
Tiểu nhị bưng tới một ấm trà lớn và một cái chén, thay hắn rót một trà.
"Khách quan, ngài từ đâu tới?"
"Không có chỗ cố định."
Tiểu nhị cười một tiếng.
Lý Bình An uống nửa chén trà, lại đưa cho con trâu sau lưng.
Con trâu già uống nửa chén còn lại.
Lý Bình An từ trong túi đổ ra mười lăm văn tiền, còn dư lại mười lăm văn cuối cùng.
Hắn khẽ thở dài không thành tiếng.
Ngày xưa xem phim truyền hình hay tiểu thuyết, làm gì có đại hiệp nào lại bị những thứ vụn vặt ngoài thân làm phiền lòng.
Con người khi còn sống đều chạy theo đồng tiền.
Cũng chính vì những đồng tiền này mà rất nhiều người lo lắng.
Nhưng có tiền thì những chuyện phiền lòng này cũng lập tức tan thành mây khói.
Tổng kết một câu, có tiền thật tốt.
Lý Bình An lấy cần câu cơm ra, kéo tiểu khúc.
Thủ khúc ở đầu ngón tay hắn chậm rãi tuôn ra, phóng khoáng hào hùng, mạnh mẽ hùng hồn.
[Đẳng cấp: LV 2(5500/ 10000)]
[Tác dụng LV1: Gia tăng tuổi thọ, khơi thông khí huyết, đã thông kinh mạch, hong khô ẩm ướt, làm ấm cơ thể]
[Tác dụng LV2: Thính Phong đao pháp (40%), Quy Tức công (60%)]
"Nghe nói gì không, hôm qua lại có người chết."
"Thế đạo này cực kỳ loạn, chết hai người cũng không có gì ngạc nhiên."
"Nghe nói là kẻ đang bị truy nã Mã Tam Đao đã chạy tới nơi này, thu hút không ít người đuổi giết."
"Trả thù lao bao nhiêu?"
"Sống một trăm, chết năm mươi."
". . . ."
Cuộc nói chuyện của hai người khách uống trà rơi vào trong tai Lý Bình An.
Lý Bình An mím môi, hơi xúc động.
Trên thực tế, bản thân hắn cũng nằm trong danh sách bị truy nã.
Có đôi khi nhìn số tiền trên lệnh treo thưởng mà thấy xúc động muốn tự tố cáo chính mình.
Lý Bình An cất đàn nhị đi, trong đôi mắt xuất hiện cảnh tượng không rõ ràng lắm.
Chỉ là ánh sáng mờ ảo, cũng không thấy rõ gì.
Ở Lạc Thủy thành.
Người đến người đi, nam nhân thì vội vàng kiếm sống nuôi gia đình.
Nữ nhân thì đi chợ mua thức ăn, đám lái buôn thì tụ tập ở đầu đường.
Tòa thành thị này dường như cũng không bị án mạng ảnh hưởng, ngược lại trở thành chủ đề câu chuyện lúc mọi người uống trà.
"Lão bá, một bát mì hoành thánh bao nhiêu tiền?"
"Mười sáu văn tiền."
"Mắc vậy sao?"
Toàn bộ gia sản trên người Lý Bình An cộng lại cũng không mua nổi một bát.
Thành trì lớn quả nhiên không thể so với tiểu trấn.
"Trước giờ vẫn giá này."
Ông chủ cũng không ngẩng đầu lên, lão vốn tưởng rằng tên ăn mặc rách rưới này đến xin ăn.
Cuối cùng Lý Bình An chỉ mua hai cái bánh bao, còn xin ông chủ một bình nước nóng miễn phí.
Hắn ngồi chồm hổm ở một góc.
Lý Bình An và con trâu, một người một trâu mỗi người một cái bánh bao lớn.
"Hình như bánh bao nhân thịt trâu." Lý Bình An bỗng nhiên nói.
Con trâu: "Ngưu... u... ~ "
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.