Cô ta cười trào phúng, nói: "Thật ra tôi cũng muốn nhìn thử nếu không có tôi dẫn dắt cô thì cô có thể leo lên được tới đâu."
Trương Nguyệt nói xong câu này thì nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng hoá trang.
Nhan Khanh ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa nhìn trò hay, khinh thường liếc nhìn Chu Uyển Doanh một cái, buông lời trào phúng: "Đồ giả vờ thanh cao."
Nói xong, cũng xoay người đi mất.
*
Sau ngày hôm nay Chu Uyển Doanh coi như bị công ty chính thức bỏ mặc. Trương Nguyệt không để ý đến cô nữa, mấy kịch bản vốn được đưa tới tay cô đều bị Trương Nguyệt đẩy đi hết mà không nói với cô một lời.
Vài cành ô liu vươn tới để mời cô làm người phát ngôn cũng bị Trương Nguyệt đưa hết cho những nghệ sĩ dưới trướng khác.
Cô ta như thể không một tiếng động thị uy với cô, cô nhìn đi, nếu cô không nghe lời tôi, tôi có thể khiến cô hai bàn tay trắng.
Độ hot của bộ phim dần dần giảm xuống, giới giải trí thay đổi từng ngày, mỗi ngày đều có người mới lộ diện.
Tên tuổi của Chu Uyển Doanh cũng dần bị mọi người lãng quên, buổi tối cô thỉnh thoảng mở Weibo lên sẽ nhìn thấy những fans còn yêu mến cô sẽ bình luận hỏi cô rằng tại sao độ hot của bộ phim cao như vậy mà lại không có được những tài nguyên khác? Còn hỏi cô khi nào tiếp nhận bộ phim mới.
Chu Uyển Doanh tắt điện thoại.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ trốn trong một góc rơi vài giọt nước mắt. Nhưng với tính cách của cô sẽ không cho phép mình đau khổ quá lâu.
Sau khi khóc xong, cô lại tỉnh táo ngồi đọc sách xem phim ảnh.
Cô đọc thật nhiều sách và xem rất nhiều phim ảnh, coi như đây là thời gian để bản thân cô ổn định lại chính mình.
Thật ra cô cũng đã thử tự đi ra ngoài thử kính tìm việc, nhưng lại bị Trương Nguyệt phát hiện rồi nhắc nhở cô đọc lại hợp đồng. Trên tờ hợp đồng ghi rất rõ, nếu như lén lút công ty nhận đóng phim bên ngoài sẽ phải bồi thường một khoản kếch xù tiền vi phạm hợp đồng.
Lúc ấy cô chỉ lẳng lặng nhìn Trương Nguyệt, không hề cuồng loạn.
Cô về nhà đếm lại số tiền tiết kiệm, nếu ăn mặc cần kiệm thì có lẽ sẽ chờ được đến ngày hết hạn hợp đồng với công ty.
Nếu thật sự không đủ nữa, cô có thể ra ngoài làm công, dù sao cũng chẳng phải chưa từng đi làm.
Sau khi suy tính xong xuôi, Chu Uyển Doanh đã dần lạc quan trở lại.
Cô nghiêm túc lên kế hoạch cho mình, lấp đầy thời gian mỗi ngày, buổi sáng học tiếng Anh, buổi chiều đi đến khoá biểu diễn, buổi tối về nhà xem điện ảnh số lượng lớn.
Cô không phải loại người thích lãng phí thời gian rồi lo lắng tương lai, dù sao ban đầu cũng đã từng hai bàn tay trắng, bất kể lúc nào cô cũng không sợ mình phải bắt đầu lại lần nữa.
Rời xa cuộc sống ở giới giải trí, cô ngược lại trở nên kiên định hơn rất nhiều. Không phải đi đến những bữa tiệc không sạch sẽ kia, không phải bị những gã đàn ông ghê tởm quấy rối, không phải lo lắng một ngày nào đó sẽ không cẩn thận bị người ta xâm phạm nữa.
Cuộc sống hằng ngày của cô trôi qua vô cùng phong phú, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Tạ Lẫm.
Cô đến Bắc Thành hơn bốn năm, Tạ Lẫm là người duy nhất khiến cô nhớ mãi không quên.
Nhưng cô biết rõ thân phận của mình.
Cô và Tạ Lẫm là hai người ở hai thế giới trái ngược nhau, nếu nghĩ quá nhiều thì thật đúng là không biết trời cao đất dày, mơ mộng hão huyền.
*
Bắc Thành vào tháng 10 đã dần se lạnh.
Hôm ấy Tạ Lẫm vừa đi công tác về, buổi tối có một bữa tiệc xã giao, những người tập trung ở đấy có mời đến rạp hát xem diễn.
Tạ Lẫm nể tình đi theo, nhưng anh vừa đi công tác về, đi tàu xe mệt mỏi nên chỉ lười biếng dựa vào ghế bành, có chút lơ đễnh nhìn chằm chằm sân khấu phía dưới.
Trên sân khấu đang diễn khúc Bá Vương Biệt Cơ, vở diễn này không biết anh đã từng xem bao nhiêu lần.
Tạ Lẫm không hứng thú nổi, khi ánh mắt đang vô định thì lại bắt gặp một khuôn mặt nhỏ bên dưới sân khấu.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần dưới hàng ghế khán giả, bỗng nhiên nhớ ra, lần cuối cùng anh nhìn thấy cô dường như là giữa tháng 6 tại lúc công chiếu bộ phim 《 Minh Nguyệt Kiếm 》.
Mấy tháng nay anh bận đi công tác, thời gian ở Bắc Thành không nhiều lắm, cẩn thận nhẩm lại, có lẽ cũng đã khá lâu không gặp nhau rồi.
Tần Chiếu xem kịch đến mức mơ màng sắp ngủ, sáp lại gần định trò chuyện với Tạ Lẫm để tinh thần tỉnh táo, ai ngờ phát hiện anh căn bản không xem kịch.
Vì thế nương theo ánh mắt của anh nhìn xuống hàng ghế bên dưới, thì thấy được Chu Uyển Doanh đang ngồi trên khán phòng dưới kia nghiêm túc xem kịch.
Rồi lại quay đầu nhìn ánh mắt Tạ Lẫm, rõ ràng anh đang nhìn con gái người ta.
"Thật sự không có hứng?" Tần Chiếu cười bỡn cợt bảo: "Về Chu Uyển Doanh."
Tạ Lẫm không nói, anh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn vào vở kịch đang diễn trên sân khấu.
Tần Chiếu thầm mắng Tạ Lẫm một câu đồ giả vờ đứng đắn, tiếp đó mới nói: "Tôi cũng mới biết được gần đây thôi, hình như Chu Uyển Doanh bị công ty của cô ấy bỏ mặc, dạo này trong giới giải trí không tìm thấy hình ảnh cô ấy đâu nữa."
Tạ Lẫm nghe thế, anh hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chiếu, hỏi: "Tại sao?"
Tần Chiếu nói: "Tôi cũng nghe ngóng được. Hình như là người đại diện của cô ấy muốn cô ấy đi tiếp rượu, cô ấy không chịu đi rồi cả hai cạch mặt."
"Người đại diện đó của cô ấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cướp hết tất cả kịch bản và lời mời phát ngôn mà cô ấy kiếm được sau bộ phim của mình cho người khác, còn không cho cô ấy tự ra ngoài tìm việc, lấy hợp đồng đe doạ cô ấy."
Sắc mặt Tạ Lẫm tối tăm vài phần, hỏi: "Người đại diện của cô ấy là ai?"
"Trương Nguyệt." Tần Chiêu khinh thường xùy một tiếng, nói: "Là một kẻ dẫn mối chính hiệu, cũng không biết xui sao lại bị đưa vào tay cô ta nữa."
Vở kịch kết thúc lúc 11 giờ tối.
Chu Uyển Doanh đi đằng sau đám người, chầm chậm bước ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió màu đen, đội mũ ngư dân cũng màu đen nốt, khiến khuôn mặt đã nhỏ như bàn tay của cô trông lại càng nhỏ.
Hai tay cô đút vào túi áo, cúi đầu yên lặng đi theo sau đám người.
Từ góc độ trên lầu nhìn xuống, toàn thân cô thoạt trông nhỏ xinh, gầy yếu lại cô độc.
Lúc Tần Chiếu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn thăm dò nhìn xuống phía dưới một cái, đột nhiên nói: "Có phải mình bị ảo giác rồi không? Làm sao lại cảm thấy em Uyển gầy hơn trước kia nhỉ?"