Tài xế của cô lái xe đến, Viện Viện kéo cửa xe sau ra cho cô, cô do dự một lát mới nói:
“Viện Viện, hai người đi trước đi.”
“A?” Triệu Viện Viện quay đầu lại nhìn cô, kinh ngạc hỏi: “Vậy còn cô?”
Chu Uyển Doanh nói: “Tô muốn đi dạo siêu thị trong chốc lát.”
Viện Viện khá lo lắng, nói: “Cuối năm trong siêu thị đông lắm, lỡ cô bị nhận ra thì sao?”
“Sẽ không đâu.” Chu Uyển Doanh lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên.
Cô mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang màu đen, mũ ngư dân màu đen che gần kín khuôn mặt nhỏ, cô đáng yêu nói: “Thế nào? Có phải không nhận ra tôi không?”
Viện Viện cười nói: “Dù sao tôi vẫn nhận ra được.”
Sau đó nói tiếp: “Vậy cô cẩn thận một chút, nếu có gì thì gọi điện cho chúng tôi ngay nhé.”
“Biết rồi.” Chu Uyển Doanh lấy bốn bao lì xì năm mới từ trong túi ra.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước Tết Âm Lịch, cô đã sớm chuẩn bị bao lì xì năm mới cho trợ lý và tài xế.
Trương Nguyệt không quản cô, mấy ngày nay rất nhiều việc đều dựa vào Viện Viện và tài xế giúp cô.
Cô đưa hai bao lì xì cho Viện Viện, sau đó cúi người mở cửa sổ xe ra đưa cho tài xế hai cái, chúc hai người năm mới vui vẻ.
Tiền thưởng cuối năm đã rất phong phú, giờ còn nhận được hai bao lì xì năm mới rất dày, Viện Viện vui vẻ đến nỗi sắp nâng Chu Uyển Doanh lên, nói: “Cảm ơn Uyển Uyển, Uyển Uyển vạn tuế!”
Chu Uyển Doanh mím môi, nở nụ cười dịu dàng đáng yêu rồi bảo bọn họ đi trước.
Đám người rời đi, cô mới thở ra một hơi.
Phảng phất cứ như làm ăn trộm vậy, cô quay đầu lại nhìn về phía chỗ Tạ Lẫm đỗ xe.
Tạ Lẫm đã ở trong xe nhìn Chu Uyển Doanh thật lâu.
Anh đi công tác hơn nửa tháng, vốn dĩ không cảm thấy mình sẽ nhớ Chu Uyển Doanh bao nhiêu.
Nhưng anh thật sự hơi xem nhẹ sự yêu thích của anh với Chu Uyển Doanh.
Hơn nửa tháng đi công tác, số lần anh nhớ cô rất thường xuyên.
Giờ phút này, anh ngồi trong xe nhìn cô, ngắm cô ôm thùng kẹo đi qua chỗ anh, khóe môi cong lên.
Chu Uyển Doanh đi đến trước xe, kéo cửa ghế phụ ra, ngồi lên cẩn thận.
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, phát hiện Tạ Lẫm cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, lập tức tim cô đập khá nhanh, gương mặt cũng hơi nóng lên.
Tạ Lẫm nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Cô chuẩn bị đeo khẩu trang đội mũ tới chừng nào thế?”
Lúc này Chu Uyển Doanh mới nhớ tới.
Cô tháo khẩu trang xuống, sau đó cởi mũ.
Tóc cô rất đẹp, mềm mại mỏng manh. Do quay quảng cáo nên lần trước cô vừa duỗi thẳng tóc, rất dài, gần như sắp chạm đến eo.
Vốn cô có vẻ ngoài thanh thuần sạch sẽ, sau khi duỗi tóc thẳng, nhìn qua càng giống đóa hoa trắng nhỏ thanh thuần.
Ánh mắt Tạ Lẫm ánh mắt dừng trên mặt Chu Uyển Doanh, nhìn đôi mắt thanh triệt, sạch sẽ của cô, bỗng nhiên anh khắc chế không được, rung động.
anh không chống đỡ được mà dời mắt, sắc mặt bình đạm khởi động xe, nói: “Thắt dây an toàn.”
“À.” Chu Uyển Doanh cúi đầu thuận theo, thắt chặt dây an toàn.
Xe lái vào chỗ đỗ xe, Chu Uyển Doanh mới nhớ tới hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Tạ Lẫm vừa lái xe vừa nói: “Đi ăn cơm trước.”
*
Chu Uyển Doanh không nghĩ tới Tạ Lẫm dẫn cô đến Hoa Thiên Đại Lâu ăn cơm.
Hoa Thiên Đại Lâu là một tòa cao ốc chọc trời ở Bắc Thành.
Chu Uyển Doanh đã từng nhìn lên nơi này không biết bao nhiêu lần.
Chỗ ăn cơm ở tầng 47.
Tạ Lẫm đặt chỗ gần cửa sổ, khi ngồi bên cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, có thể ngắm hết cảnh đêm của cả thành phố.
Chu Uyển Doanh vui vẻ không nói nên lời, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thật lâu mới nhớ tới lời Tạ Lẫm.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Tạ Lẫm, hỏi khá vui vẻ: “Sao anh dẫn tôi tới đây ăn cơm?”
Tạ Lẫm hơi lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn Chu Uyển Doanh, nói: “Không phải cô thích à?”
Chu Uyển Doanh nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
Lúc này cô mới bỗng nhiên nhớ tới việc mình đã từng mời Tạ Lẫm ăn khuya một lần.
Ở ngay nhà ăn bờ hồ bên kia, lúc ấy cô luôn nhìn tòa nhà cao chọc trời đối diện này.
Quả thật lúc ấy Tạ Lẫm có thuận miệng hỏi cô có thích cao ốc không?
Cô cười hơi ngượng ngùng, nói: “Anh còn nhớ rõ à.”
Tạ Lẫm nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Phục vụ lấy menu đến để chọn cơm, Chu Uyển Doanh từng học tiếng Anh nên vốn tiếng Anh của cô cũng khá.
Nhưng trên toàn bộ menu cơm phục vụ lấy đến đều là tiếng Pháp, cô nhìn không hiểu chữ nào.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lẫm xin giúp đỡ, cặp mắt bất lực khá đáng yêu.
Tạ Lẫm không nhịn được cong môi cười, sau đó mới ngẩng đầu thuận miệng nói tên vài món với phục vụ.
Tạ Lẫm phải lái xe nên cũng không uống rượu, đơn giản không gọi.
Chọn cơm xong, sau khi phục vụ rời đi, Tạ Lẫm mới nói với Chu Uyển Doanh: “Bếp trưởng nhà hàng này đến từ nhà hàng Michelin ở Paris, hương vị rất chính tông, lát nữa cô nếm thử xem.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Được.”
Cô từng nghe Hạ lão sư nói Tạ Lẫm có tính đại thiếu gia, khẩu vị rất khắt khe.
Có thể khiến anh khen một câu ngon vậy nhất định hương vị rất không tồi.
Có điều dù là món Tạ Lẫm chính miệng khen hương vị chính tông, cuối cùng anh cũng không ăn bao nhiêu.
Nhu cầu ăn uống của anh luôn rất ít, dù có là thức ăn ngon thì nhiều nhất anh cũng chỉ nếm thử một hai miếng, tầm đó là đủ rồi.