Cứ cách một thời gian không lâu, cô sẽ bói cùng một vấn đề, thế nhưng đáp án chưa từng thay đổi suốt nhiều năm qua.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Vẫn chưa tới thời gian nữa.
Ngày hôm sau, Sở Thiên Lê dậy sớm. Cô hưởng thụ bữa sáng tại bàn ăn, tiếp theo thân thiện chào hỏi Hạ Thời Sâm: “Hôm nay anh đỡ hơn chút nào chưa anh?”
Cô thực sự không có thành kiến gì với nam chính nguyên tác. Bất kể là bản đồ sao kiếp trước hay bản đồ sao của cơ thể hiện nay đều không tệ khi kết hợp với Hạ Thời Sâm.
Hơn nữa, xem từ tính cách của cậu thì cậu sẽ không làm khó người vô hại. Do đó, cô chủ động hỏi thăm cậu, ít nhất sẽ không gặp vướng mắc về vấn đề mặt mũi.
Sở Thiên Lê không biết rằng trong lòng Hạ Thời Sâm, bản thân cô là một người sâu xa khó lường, hoàn toàn không liên quan tới hai chữ “vô hại”.
Hạ Thời Sâm nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô, tâm trạng rối ren. Trên mặt cậu vẫn còn vết thương, lại không thể hiện ra trước mặt cha mẹ được, bèn đáp: “Đỡ hơn chút rồi.”
Sở Thiên Lê: “Ồ, vậy thì tốt, vận may của anh trong tuần này...”
Hạ Thời Sâm cắt ngang đề tài trong một giây, nói chắc như đinh đóng cột: “Cha, cha đã làm xong thủ tục nhập học cho em gái chưa?”
Nếu lời Sở Thiên Lê nói tiếp tục ứng nghiệm, tâm trạng Hạ Thời Sâm sẽ sụp đổ mất. Cậu thực sự chẳng muốn nghe cho lắm.
Hạ Chính Hợp hiền lành nói: “Xong xuôi cả rồi. Lát nữa Thiên Lê đến trường lĩnh đồng phục, lấy sách giáo khoa, sau đó con có thể yên tâm đi học ở trường, cùng lớp với anh con.”
Sở Thiên Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con rất yên tâm.”
Hạ Thời Sâm vô thức nuốt nước bọt. Hiện giờ cậu rất không yên tâm.
Cậu không biết chuyện cốc vỡ là sự trùng hợp hay là cái bẫy cô ủ mưu ra.
Tại cổng trường tư cấp ba, xe hơi nhà họ Hạ đưa hai người đến trường học.
Hạ Thời Sâm giao Sở Thiên Lê cho giáo viên xong thì vội vã cất bước rời khỏi, không muốn ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cậu muốn mau mau quay về lớp học đông người, thận trọng giữ khoảng cách với Sở Thiên Lê, chỉ sợ sẽ bị hại một cách ly kỳ lúc ở riêng.
Sở Thiên Lê đi theo giáo viên tới kho hàng lĩnh đồng phục và sách giáo khoa. Cô thay đồ ở phòng thay quần áo xong, khi ra ngoài lại khiến giáo viên đang chờ sửng sốt.
Giáo viên nhìn Sở Thiên Lê mặc quần dài, ngạc nhiên hỏi: “Sao em không mặc váy?”
Ở trường cấp ba này, đồng phục của các nữ sinh là váy ngắn. Sở Thiên Lê lại lấy một chiếc quần của nam sinh ở kho hàng.
Sở Thiên Lê cúi đầu nhìn sang quần của mình. Cô không biết đồng phục có hai loại, ngơ ngác hỏi: “Bởi vì em mặc quần ạ?”
Nếu cô đã mặc quần thì nào còn chỗ mặc váy nữa? Chẳng lẽ tròng thêm bên ngoài?
Giáo viên bị cô chọc cười, dở khóc dở cười nói: “Được rồi, em thích mặc thế này cũng không sao.”
Sở Thiên Lê có mái tóc ngắn không mấy lịch sự. Giáo viên tưởng cô thích mặc quần hơn.
Trong lớp học, Sở Thiên Lê với mái tóc ngắn chó gặm cùng quần dài đứng trên bục giảng. Phong cách của cô khác hẳn các bạn học, đả kích người khác sâu sắc về mặt thị giác.
Người trong lớp hầu hết đều là con cái được sinh ra ở gia đình danh giá, không thì cũng là nhà tự thân làm giàu, cực kỳ xem trọng hình tượng cá nhân. Họ chưa từng gặp bạn học nào quái lạ đến vậy!
Nguyễn Nhã dãy đầu tiên quan sát kỹ Sở Thiên Lê, thăm dò xáp đến bên cô, nhỏ giọng hỏi dò: “Đây là nam sinh? Hay nữ sinh?”
Người xung quanh nhìn về phía Hạ Thời Sâm, thắc mắc: “Đây là em trai hay em gái cậu vậy? Gái? Trai? Trai? Gái?”