Chương 29: Ta đụng vào nàng nhất định sẽ chết rất thê thảm đúng không?
Mở cửa sổ nhã gian, nhìn ra bên ngoài xem xét, đã thấy bên trong đại sảnh, xuất hiện một màn kỳ cảnh.
Lúc này đã đến chập tối, đèn hoa sáng lên, bên ngoài Xuân Phong Lâu xe ngựa như rồng, cũng không biết bao nhiêu “văn nhân nhã khách” dưới sự ân cần chiêu đãi của gã sai vặt đi vào trong lâu.
Rất nhiều người bọn họ que biết nhau, gặp mặt là các loại hình chào hỏi “huynh đài”, “công tử” không dứt bên tai.
Người đến rất nhiều, thân phận cũng không bình thường, nhưng người có nhã gian lại rất ít.
Dù sao phong cách của Xuân Phong Lâu này cao không hợp thói thường, con cháu quan lại bình thường đúng thật là không tính là cái gì.
Đa số người đều tụ tập ở đại đường.
Đại đường rộng lớn, đại khái có mấy trăm chỗ ngồi, mỗi một chỗ ngồi đều được trang trí, thể hiện ra ý vị tuyệt vời.
Trong hành lang, có nước chảy róc rách, từng tia từng sợi hơi nước lan tràn, trong tiếng hoan hô của mọi người, hình thành nên một bức họa.
Chỉ thấy bên trong bức họa hơi nước kia, từ từ hiện ra một nữ tử, mày ngài nhẹ liễm, mặt thon dài, một đôi bàn tay trắng muốt gảy cổ cầm, từng tiếng âm thanh như tiên vang lên.
Cảnh tượng như thế, giúp cho nữ tử này nhìn như tiên nữ.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Đột nhiên, tấm gương đồng treo ở hành lang phát ra ánh sáng rực rỡ, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn, chỉ thấy trong gương đồng, thế mà lại hiện ra thân ảnh một nữ tử.
Thân thể nàng nhẹ nhàng, múa một đoạn nhiệt tình nóng bỏng, bao nhiêu người nhìn không chuyển mắt, trong bụng có hỏa khí sôi trào.
Rồi lại thấy bên trong dòng nước chảy kia, hiện lên một vòng ánh trăng, bên trong ánh trắng, một nữ tử bạch y nhẹ giọng ca hát…
…
Trong hành lang, dị tượng liên tục xuất hiện.
Tổng cộng có tám mỹ nữ tài nghệ song tuyệt, xếp thành đội hình xuất hiện.
Các nàng có loại hình không giống nhau, hoặc là cao lãnh, hoặc là nóng bỏng, hoặc là tiểu gia bích ngọc…
Cho dù là nam nhân kén chọn như thế nào, vẫn luôn có thể tìm được loại hình mình thích trong tám nữ tử này.
Điểm này, từ trong âm thanh ủng hộ không ngừng truyền ra từ trong hành lang, là có thể nhìn ra được.
“Các thủ đoạn của cổ đại, một chút cũng không kém hơn thời hiện đại!”
Diệp Ninh mở rộng tầm mắt.
Vốn dĩ hắn cho bản thân trải qua thời đại bùng nổ tin tức, đối mới loại thủ đoạn mỹ nữ khoe khoang phong vận này, cũng đã sớm miễn dịch.
Hôm nay mới biết được, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
Chỉ nói thủ đoạn hỗ trợ mỹ nữ xuất hiện này, đây đều là thuật pháp Tiên gia, nói rõ phía sau Xuân Phong Lâu không chỉ có một người tu hành, đang khống chế tất cả mọi thứ ở đây.
Bởi vậy có thể thấy được, quả nhiên Xuân Phong Lâu này không đơn giản.
“Vừa mới xuất hiện, theo thứ tự là Oánh Nhi cô nương, Như Sương cô nương…” Liễu Tam Nguyên thuộc như lòng bàn tay, vừa cười vừa nói: “Tám người này, đều là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, toàn bộ kinh thành, cũng không biết có bao nhiêu người nhớ nhung các nàng.’
Diệp Ninh hiểu rõ.
Hắn chú ý đến, sau khi những biểu diễn lòe loẹt này kết thúc, lầu các bên trên đại đường, nhao nhao mở cửa ra.
Tám hoa khôi tuyệt sắc hoặc là tay cầm tiêu ngọc, hoặc là khẽ vuốt cổ cầm, hoặc là bày ra tư thế mị hoặc…
Giống như tiên cảnh chưa bao giờ chân thực, lập tức đi xuống nhân gian.
Nam nhân ở đây, trong nháy mắt con mắt đều trở nên đỏ bừng.
Ánh mắt như sói như hổ kia, người hiểu đều hiểu.
“Xuân Phong Lâu này đúng là tinh thông marketing, đầu tiên dùng một chút thủ đoạn bày vẽ, điều chỉnh khẩu vị lên, ngay sau đó hoa khôi ra sân, đây không phải là lay động lòng người rồi sao?” Diệp Ninh liếc qua, ánh mắt dừng lại ở một bên khác.
Chỉ thấy ở bên trên tám hoa khôi, còn một lầu các nữa, cửa đóng chặt, không mở ra.
Hắn có chút tò mò.
“Liễu huynh, đó là tình huống gì?”
Cuối cùng ngươi cũng chú ý đến rồi!
Liễu Tam Nguyên thở phào một hơi, dựa theo lý do hắn đã sớm chuẩn bị xong, khẽ cười nói.
“Đó chính là nhân vật không được đắc tội ta đã nói cho ngươi.”
Diệp Ninh nhíu mày, chờ đoạn sau.
“Bên trong Xuân Phong Lâu, có một vị Tiêu cô nương, địa vị của nàng đặc thù, đứng trên tất cả các hoa khôi.”
“Người từng gặp nàng, đều thần hồn điên đảo, đáng tiếc, nàng lại rất ít gặp người khác.”
“Xuân Phong Lâu xây dựng nhiều năm như thế, Tiêu cô nương tiếp khách có thể đếm được trên đầu ngón tay, đồng thời đều chỉ là đàm luận cầm kỳ thi họa, không ai có thể âu yếm.”
Trong mắt Liễu Tam Nguyên hiện ra ánh sáng, trên mặt lộ ra nụ cười rạo rực.
Diệp Ninh biết, đây là nụ cười của các lão sắc.
“Nói cách khác, Tiêu cô nương này là người thanh quan.”
Diệp Ninh suy đoán.
“Người thanh quân bán nghệ không bán thân, nhưng Tiêu cô nương không làm nghệ, cũng không bán thân, nàng coi tiền tài như cặn bã, chỉ coi trọng tài hoa, rất ít người có thể lọt vào trong mắt nàng.”