Chương 7: Bản quan thà chết cũng không giao ngọc tỉ (2)
Cơ Minh Nguyệt giống như là bị một cỗ sức mạnh thúc động, thân thể nghiêng về phía sau, đặt mông ngã ngồi xuồng long ỷ.
Tiếp đó hốc mắt đỏ lên một chút.
Quá bắt nạt người!
Chua xót vô tận, khiến hắn có kích động muốn khóc lớn.
“Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử…”
Lân Cẩn tức giận lẩm bẩm nói, thân thể không ngừng run rẩy.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thật là đánh vỡ tam quan của hắn.
Quân vương chí cao vô thượng, thế mà lại bị khi nhục như thế!
Đại Chu mênh mông, lẽ nào không có một người nào chính trực sao?
“Bệ hạ đã ngầm đồng ý.”
Ngụy Vương Tào Mãnh dứt khoát không để ý đến Cơ Minh Nguyệt, hắn cầm trường kiếm, đưa lưng về phía đám người.
“Viết chỉ đi!”
Lập tức có người viết xong thánh chỉ dâng lên.
Tào Mãnh cười lạnh một tiếng, đưa thánh chỉ lên trên bàn.
“Tỉ quan đâu? Còn không mau chóng đưa ngọc tỷ lên, mời bệ hạ đóng dấu!”
Chuyện hôm nay, rõ ràng đã thành kết cục đã định!
Tiếp theo, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng…
Nhưng không ai ngờ được, bước cuối cùng này, thế mà lại xảy ra vấn đề.
Chỉ thấy một góc của đại điện, có một quan viên trẻ tuổi bưng hộp gỗ đi ra, người này môi hồng răng trắng, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ cực kỳ anh tuấn.
Chỉ là lúc này trên hai gò má của khuôn mặt anh tuấn lại tràn ngập vẻ kích động phẫn nộ, không chỉ không đưa ngọc tỉ lên, ngược lại còn gắt gao ôm chiếc hộp vào trong ngực, nghiêm nghị mắng.
“Loạn thần tặc tử! Bản quan thà chết cũng không giao ngọc tỉ ra!”
“Loạn thần tặc tử!”
Bốn chữ này, giống như lôi đình bùng nổ, vang vọng toàn bộ đại điện.
Không ai ngờ được, ở trong trường hợp như hôm nay, thế mà lại có lời nói như thế vang lên.
Ngụy Vương Tào Mãnh tập trung nhìn lại, thế mà người nói lên lời này là chính là quan quản lý ngọc tỷ.
Chỉ là tiểu quan bé nhỏ, dám mắng ta?
Hắn giận tím mặt, tay chỉ vào mũi mình.
“Ngươi là đang nhục mạ bản vương!?”
“Không phải!”
Tỉ quan lắc đầu.
Tào Mãnh thầm nghĩ quả nhiên là mình nghe nhầm, chỉ là một tỉ quan nho nhỏ, làm sao có thể to gan như thế.
“Người bản quan mắng không phải là người, mà là tất cả các ngươi!”
Tỉ quan mở miệng ra đã nói lời nói điên cuồng này không phải ai khác, mà chính là Diệp Ninh.
Hắn một bộ dáng vẻ khí thế “ta và tội ác không đội trời chung”, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào văn võ cả triều.
“Quan to quan nhỏ, tất cả đều là thần tử của Đại Chu, thế mà không một người nào có khí phách!”
“Các ngươi xứng đáng với bổng lộc mình lĩnh sao? Các ngươi xứng đáng với các đời quân vương Đại Chu sao?”
“Văn thơ võ nghệ học được, đều bán cho nhà đế vương, vậy mà hôm nay các ngươi lại bức vua thoái vị, các ngươi đây là muốn tạo phản sao!”
m thanh Diệp Ninh tức giận, kéo dài vang vọng trong đại điện.
Tất cả mọi người mơ hồ.
“Đây, đây, đây là Diệp đại nhân!”
Miệng Lưu Cẩn há thật to.
Hắn chỉ mất tập trung một chút, Diệp Ninh đã nhảy vào bên trong đại điện, lại mất tập trung có một chút, vậy mà đã bắt đầu giận dữ mắng văn võ cả triều!
Điều này khiến hắn giống như ở trong mơ.
Sau khi thanh tỉnh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn.
Diệp đại nhân cũng quá uy mãnh rồi!
Chỉ một thư sinh, vậy mà lại dũng cảm như thế, nhìn thấy hắn nói lời này, nghe thật sự quá hả giận!
Nhưng ngay sau đó suy nghĩ thứ hai lại xuất hiện.
Diệp đại nhân quá kích động rồi!
Sắc mặt Lưu Cẩn tái nhợt, ra mặt ở trong loại trường hợp này, trừ một con đường chết, còn có thể có kết quả gì?
Tiêu rồi, chọc vào cái sọt lớn rồi!
“Đây là tỉ quan?”
Cơ Minh Nguyệt cũng chấn kinh.
Tỉ quan chỉ là tiểu quan, nàng thân là thiên tử, đương nhiên không quen biết.
Nhưng mà lúc này, tư thái của Diệp Ninh, lại là vĩnh viễn để lại ấn tượng trong lòng nàng.
“Hóa ra Đại Chu ta, vẫn còn có trung thần!”
Vốn dĩ hốc mắt nàng đã phiếm hồng, trong nháy mắt lập tức ướt át, tiếp đó nước mắt lăn xuống.
Không ai hiểu được cảm nhận của Cơ Minh Nguyệt.
Một khắc trước, một mình nàng chiến đấu, giống như một người đối chiến với toàn thế giới.
Loại cô độc, tịch mịch và sợ hãi đó, không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Vào thời khắc nàng cần sự ấm áp nhất, Diệp Ninh đứng ra, cho dù hắn chỉ là một tiểu quan cấp thấp, nhưng dáng người của hắn, lại cao lớn như thế, che khuất văn võ cả triều!
Không hay rồi!
Cảm động qua đi, rất nhanh Cơ Minh Nguyệt đã phản ứng lại.
Mặc dù Diệp Ninh ra mắt khiến nàng cảm thấy rất vu mừng, thế nhưng đây rõ ràng là đi chịu chết!
Đại thế những tên loạn thần tặc tử này đã định, chỉ một tỉ quan nho nhỏ sao đủ để thay đổi?
Trong lòng nàng mềm nhũn, sao có thể mở to mắt nhìn trung thần chết ở trước mặt mình?
So với Lưu Cẩn chấn động và Cơ Minh Nguyệt cảm động, thì tâm tình của những người khác lại không vui sướng như thế.