Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Không Gian Nông Nữ: Hộ Săn Bắn Tướng Công Đến Chủng Điền

Chương 2: Kiếp trùng sinh thứ hai (2)

Chương 2: Kiếp trùng sinh thứ hai (2)


Tô Ngôn từ khi biết đi đã theo Tô Ngữ làm việc, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, cũng gầy gò, thấp bé, xanh xao vàng vọt hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Tô Ngữ và Tần Liên bằng tuổi nhau, cả hai năm nay đều mười lăm tuổi, cũng đều đến tuổi phải tìm nhà chồng.

Lý thị chọn trúng Phùng gia, nhà buôn tạp hóa trên trấn, muốn Tần Liên gả đi, thế nhưng trong nhà lại không có đủ đồ cưới.

Vừa lúc trong thôn Triệu gia muốn cưới vợ cho con nuôi, Lý thị liền định gả Tô Ngữ đi, với điều kiện là phải có hai mươi lượng bạc sính lễ.

Lý thị vốn ôm tâm lý thử vận may, nhưng ai ngờ Triệu gia lại đồng ý, ngay trong ngày liền đưa tới hai mươi lượng bạc, nói ba ngày sau sẽ đến đón người.

Lý thị vui vẻ nhận bạc, thông báo cho Tô Ngữ một tiếng, bảo nàng ba ngày sau liền gả đi.

Con nuôi của Triệu gia tên là Khương Kỳ, năm nay mười tám tuổi, là tám năm trước được Triệu Đại Trụ cứu về khi đi săn trong núi. Nghe nói hắn bị mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên của mình.

Không chỉ như vậy, trên mặt Khương Kỳ còn có một vết sẹo dài, bắt đầu từ má phải kéo xiên qua mắt cho đến khóe miệng má trái, giống như một con rết bò ngang trên mặt, trông vô cùng khủng bố.

Khương Kỳ lại quanh năm cau có, không thích giao tiếp với người khác, người trong thôn đều sợ hắn. Càng không ai dám gả con gái cho hắn, cho nên cho dù Khương Kỳ sớm đã qua tuổi thành thân, hắn vẫn lẻ loi một mình.

Nguyên thân Tô Ngữ nghe người trong thôn nói, Triệu gia lần này chịu chi hai mươi lượng bạc cưới vợ cho Khương Kỳ, là bởi vì muốn tách hắn ra khỏi nhà. Hộ tịch riêng cũng đã chuẩn bị xong, đẩy Khương Kỳ đến căn nhà tranh trên ngọn đồi nhỏ dưới chân Vân Vụ sơn.

Tô Ngữ ở trong thôn đã từng thấy Khương Kỳ, cũng rất sợ hãi dáng vẻ của hắn. Vừa nghe Lý thị muốn gả nàng đi, đương nhiên là không muốn rồi.

Nhưng cho dù nàng cầu xin hay khóc lóc ầm ĩ, cũng không thay đổi được quyết định của Lý thị. Phụ thân ruột là Tô An cũng không hề quan tâm, Tô Ngữ quá đau lòng nên nhảy sông tự sát. Lại trùng hợp được Khương Kỳ đi săn về cứu sống.

Người tuy đã được cứu về, thế nhưng tâm tính đã đổi khác.

Thì ra nguyên thân Tô Ngữ đã chết đuối dưới sông. Người hiện đang sống đây, chính là Tô Ngữ từ mạt thế xuyên việt tới.

"Đồ ranh con, ngươi khóc lóc gì thế? Lão nương và cha người còn sống sờ sờ đây."

Giọng nói the thé cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Ngữ, nàng chậm rãi mở hai mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là một cây xà ngang, phía trên là mái nhà tranh.

Quay đầu lại, Tô Ngữ đã nhìn thấy tiểu nam hài vừa nãy.

Tiểu nam hài cúi thấp đầu nhìn nàng, nhìn thấy nàng đã tỉnh, tiếng khóc chợt ngừng bặt, chỉ là trong mắt vẫn còn vương nước.

"Nương, đại tỷ tỉnh rồi." Hình như nhớ ra điều gì đó, tiểu nam hài liền hô ra bên ngoài một tiếng.

"Tỉnh?" Lý thị rảo bước đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Tô Ngữ mở to mắt nằm đó.

Lý thị mở miệng liền định mắng, nhãn cầu đảo qua, lại nghĩ tới hai mươi lượng bạc kia. Nha đầu chết tiệt này may mà chưa chết, nếu không thì số bạc đã đến tay kia chẳng phải sẽ mất trắng.

Nghĩ đến đây, Lý thị nhếch miệng cười cười, "Ta nói tiểu Ngữ nha, người sao lại nghĩ quẩn như vậy? Tuy Khương Kỳ kia trông xấu xí, lại bị Triệu gia đuổi ra khỏi nhà, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể đi săn đúng không? Sau này người sẽ có ngày lành thôi. Nương nhìn người như vậy cũng đau lòng lắm, hôm nay người cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ phải xuất giá rồi."

Trong giọng nói của Lý thị không che giấu được vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nghe không ra chút nào đau lòng. Nói xong, ả lắc lư thân thể đi ra ngoài, căn bản không hề đề cập đến chuyện đồ cưới.

Tô Ngữ nhìn theo Lý thị ly khai, trong mắt thoáng qua một tia cười chế nhạo. Quả thật là một bà mẹ kế điển hình. Bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, là vì sợ nàng chết thì số bạc kia lại phải trả lại cho Triệu gia mà thôi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch