“Tớ cũng không có ý khác, tớ chính là vì muốn tốt cho cậu ấy mà thôi……” Tưởng Hạ chu chu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhìn qua giống như một người đàn bà đanh đá.
Loại khí chất nữ nhân này càng làm cho Tiêu Hải Thanh khinh bỉ, liếc mắt một cái: “Tớ không quản cậu là vì ai, dù sao cũng đừng tới đây ghê tởm tớ cùng Vân Chiêu, cậu không phải thích Diệp Thanh sau, còn có người nào đó lớp bên cạnh hợp thành một đôi sao, đến từ đâu thì về lại chỗ đó đi, đừng có ở đây cố làm ra vẻ giáo huấn người khác!”
Cảnh Vân Chiêu nhịn không được bội phục, trong cả ban này chỉ sợ cũng chỉ có cậu ấy có thể hung dữ nói chuyện với người khác như vậy, hơn nữa còn khiến cho đối phương không dám phủ nhận. Nữ sinh này thật đúng là hợp khẩu vị cô a..
Kiếp trước cô một người bạn cũng không có nhưng hôm nay trọng sinh hơn một tuần, liền kết bạn được với Tô Sở và Tiêu Hải Thanh, cũng coi như là đáng giá.
“Được rồi! Giáo viên sắp đến rồi, các cậu đừng có mà lớn tiếng ảnh hưởng đến việc học của người khác!” Diệp Thanh bị nói thẹn quá thành giận, bày cái dáng vẻ của lớp phó học tập, mở miệng khiến trách.
Nhìn qua lời nói hợp lý không có gì, nhưng hành động kia của Diệp Thanh như muốn tìm một chỗ để trốn, có thể thấy được trong lòng cậu ta đang khẩn trương.
Cảnh Vân Chiêu cũng không phải là người thích gây chuyện, rốt cuộc chỗ này cũng không thích hợp, cô không có tâm tư mà cãi nhau với Tưởng Hạ cùng Diệp Thanh. Vẫn là Tiêu Hải Thanh ép buộc cậu bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy đổi chỗ với Vân Chiêu. Mới một lát thôi mà cô đổi chỗ ngồi 2 lần, tốc độ này không ai có thể so sánh rồi.
Thời điểm cô Kim vào lớp cũng chỉ là liếc mắt một cái, không chỉ có không trách cứ, ngược lại còn thực vừa lòng.
Cảnh Vân Chiêu thành tích tốt, nhưng ngồi ở phía sau sẽ ảnh hưởng không ít, như vậy sao được? Nếu không phải trước kia Vân Chiêu không muốn ngồi cạnh ai, cô Kim chỉ hận không thể đặt Cảnh Vân Chiêu trong mí mắt cô!
Sau khi trọng sinh, đây ngày đầu tiên đi học, có chút rắc rối nhỏ nhưng mọi chuyện phía sau khá thoải mái.
Chỉ là tới lúc tan học, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy một tờ giấy không đề tên người gửi kẹp ở trong sách của cô, phía trên viết “Tớ cũng là vì tốt cho cậu, hy vọng cậu không tức giận tớ”. Nhìn ngữ khí Cảnh Vân Chiêu cũng có thể đoán ra là bút tích của ai.
Tùy tiện ném vào thùng rác. Có vài người tự cho mình là đúng, cô cũng lười phản ứng.
-----------
Huyện Hoa Ninh non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp như thơ, ngay là là trong huyện thành không khí cũng trong lành dễ chịu, kinh doanh buôn bán cũng phát triển không tồi, khi màn đêm buông xuống, đèn sáng rực rỡ rất đẹp.
Từ chối lời mời của Tiêu Hải Thanh cùng Tô Sở mời, Vân Chiêu một mình đến một tiệm thuốc lớn, bên cạnh là một cái sọt đựng đầy Đảng Sâm tươi.
Trên người cô không có nhiều tiền, muốn sống một cuộc sống thoải mái vẫn là phải có năng lực nuôi sống bản thân.
Tiệm thuốc trước mặt là tiệm thuốc Đông y lớn nhất huyện Hoa Ninh, nhìn qua rất cổ xưa, trời vừa vào đêm, bên trong ánh đèn sáng trưng có thể thấy được toàn cảnh bên trong, Cảnh Vân Chiêu không tùy tiện đi vào mà là ở bên ngoài đợi thật lâu.
Quan sát thực lâu, người tới rất nhiều, đều là tới mua thuốc còn giống như cô bán dược liệu thì chẳng có ai. Hơn nửa giờ sau, Cảnh Vân Chiêu thấy được một ông lão nhìn qua là người đức cao vọng trọng, lúc này cô không chút do dự đi vào.
Vừa vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lão nhân kia nhìn nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn nhìn cái sọt bên cạnh cô, vô cùng kinh ngạc cau mày hỏi: “Tiểu nha đầu, cháu……….Đây là muốn bán dược liệu?”Cảnh Vân Chiêu cũng là lần đầu đến đây, nghe hỏi liền gật gật đầu, cô luôn cảm thấy những người này nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Quả nhiên, lão nhân vừa nghe liền cười: “Tiểu nha đầu chỉ sợ làm cháu thất vọng rồi, nơi này chúng ta không thu mua dược liệu, những thứ này trừ khi mang đến những tiệm thuốc tư nhân, nhưng số lượng cũng không thu nhiều……”
Cảnh Vân Chiêu cứng đờ khó hiểu.
Lại nghe này lão nhân nói: “Nơi này là tiệm thuốc đông y, nếu không phải dược liệu quý hiếm, hay một số dược liệu có thể làm đồ uống, nhưng những dược liệu có thể làm đồ uống thì bên họ đã hợp tác với xưởng dược liệu, trừ phi dược thảo của tiểu nha đầu cháu giá cả tiện nghi hơn so với bọn họ….”
Cảnh Vân Chiêu nghe một chút liền hiểu.
Dược liệu được chia làm ba loại, một loại là dược liệu thô, hai là dược liệu đã qua sơ chế, có thể trực tiếp phối chế sử dụng, loại thứ ba còn lại là dùng loại dược liệu thứ hai bào chế thành dược phẩm, giống như một số dược phẩm đóng gói trên thị trường, có thể mua về pha nước uống.
Cảnh Vân Chiêu cũng có chút ảo não, trong không gian của cô có không ít dược liệu nhưng lại không thể bán thô được rồi.
“Cảm ơn ông đã chỉ điểm, cháu đã biết phải làm thế nào, nhưng mà nếu cháu bào chế dược liệu mang lại đây chỗ này có thu không?” Cảnh Vân Chiêu mở miệng nói. Thanh âm Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhàng mát lạnh, diện mạo xuất sắc, đích xác làm người khác hảo cảm.
“Chỉ cần chất lượng tốt, trong tiệm cũng sẽ suy xét, đúng rồi tiểu nha đầu, nếu cháu vội vã bán những dược liệu này thì ngược lại ta có một chỗ ……” Lão nhân gia nghĩ nghĩ, nhìn Cảnh Vân Chiêu bộ dáng ngoan ngoãn bộ dáng, nên không khỏi nhiều lời một câu.
Tức khắc ánh mắt Cảnh Vân Chiêu đều sáng lên.
“Này huyện thành có một lão nhân đam mê bào chế thuốc, chỉ cần dược liệu tốt, nhiều ít đều thu, giá cả tốt hơn chỗ khác rất nhiều, cháu có thể mang đến đó một chuyến, cách nơi này cũng không tính xa……” Lão nhân gia viết cho Cảnh Vân Chiêu một địa chỉ.
Cảnh Vân Chiêu cũng có chút do dự bây giờ là buổi tối, nơi mà lão nhân gia viết cách đây không xa, nhưng chung quanh đều là ngõ nhỏ, lại không có nhiều người ở. Nghĩ nghĩ một chút Cảnh Vân Chiêu vẫn quyết định đi một chuyến.
Cô có không gian trong hơn người, cũng có học vài chiêu võ phòng thân, khả năng xảy ra chuyện vẫn rất nhỏ, không cần thiết phải buồn lo vô cớ. Cảnh Vân Chiêu để lại mấy cây đảng sâm, nói lời cảm ơn rồi đi đến địa chỉ mà lão nhân gia vừa cho.
Đi qua bảy tám ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, ban đêm cũng không có đèn đuốc như ngoài đường lớn, xung quanh chỉ còn một vài ngọn đèn lập lòe, thi thoảng tiếng chim cất lên vài tiếng làm người ta sởn tóc gáy, nếu là kiếp trước, Cảnh Vân Chiêu tất nhiên không có lá gan này, nhưng lúc này cô phát hiện, dũng khí của chính mình đã lớn hơn rất nhiều so với kiếp trước, với cảnh quang xa lạ chung quanh đều không cảm thấy sợ hãi.
Qua hơn bốn mươi phút, Cảnh Vân Chiêu tìm được nơi cần đến.
Xung quanh căn nhà có một số hương vị lạ, có mùi dược liệu, nhưng trộn lận một số mùi khét,... vô cùng kỳ lạ.
Đây là một căn nhà diện tích sân rộng khá rộng, cánh cửa sơn mài màu đen nhìn rất nặng nề, không gian yên tĩnh làm người khác cảm giác u ám, nghe được trong sân có động tĩnh, Cảnh Vân Chiêu vẫn gõ cửa.
Mấy giây sau, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở ra, đối phương mở cửa là một gương mặt trung niên. Người này khoảng hơn 30 tuổi, nhìn uể oải nhìn cô nói “Có việc?”