Cảnh Vân Chiêu nhìn người phụ nữ kiếp trước bị con gái bức bách đến nỗi tự sát, trong lòng chút đồng tình.
Khi đó chuyện của mẹ Diệp Thanh loan truyền khắp ở huyện thành, gia đình chồng bà rớt tụt dốc không phanh, từ đó người chồng suy sụp chưa gượng dậy nổi, sau lại còn ham mê cờ bạc, toàn bộ sinh kế trong nhà này toàn dựa vào người vợ này, một người làm mấy công việc liên tục chèo chống gia đình, thậm chí càng nỗ lực để trả nợ.
Dù vậy, cũng không để cho con gái phải nghỉ học, thậm chí dưới sự yêu cầu của con gái, thời thời khắc khắc bảo vệ danh dự con gái mình.
Nhưng cho dù bà cố gắng chống đỡ cả gia đình, lại không thể chịu đựng được sự đòi hỏi không ngừng của con gái, ông chồng không đáng tin, đứa con gái càng không thể tin được, đem bà đẩy đến bước đường cùng.
Lúc này nhìn người phụ nữ khom lưng khụy gối xin lỗi thay cho lỗi lầm của con gái, trong lòng Cảnh Vân Chiêu ngũ vị tạp trần, có người mong muốn có một người người mẹ như vậy nhưng không thể có được, có người thì lại không biết quý trọng.
Mẹ Diệp không ngừng xin lỗi, vẻ mặt cha mẹ Dương hòa hoãn đôi chút, chỉ là ngoài miệng thì vẫn không tha thứ, không ngừng nhai đi nhai việc dạy dỗ con gái, mẹ Diệp đáp lời, nửa câu cũng không dám phản bác lại, còn cha Diệp Thanh dường như cảm thấy mất mặt, ông ta quay đầu rời đi.
"Đúng rồi dì Diệp, Diệp Thanh còn còn chưa có thanh toán cho khách sạn nữa, vừa đúng có giám đốc khách sạn ở đây, dì trả tiền cho anh ấy đi, dù sao cũng là Diệp Thanh mời khách......" Tưởng Hạ không đúng lúc lại nhắc nhở một câu.
Ánh mắt tò mò của cậu ta nhìn chằm chằm vào mẹ của Diệp Thanh, trong lòng cũng có chút tính toán.
Theo lý thuyết cậu ta không nên nói lời này, nhưng cậu ta chỉ muốn nhìn một chút, nhà họ Diệp có giàu có giống như lời nói của Diệp Thanh hay không?
Sắc mặt mẹ Diệp trắng nhợt: "Cái này, như vậy...... Hết bao nhiêu tiền…..?"
"Cũng không nhiều lắm, cậu ấy đã thanh toán một nửa, còn thiếu lại một ngàn sáu tệ." Tưởng Hạ lại nói.
Vẻ mặt của những bạn học khác cũng có chút xấu hổ. Giám đốc của khách sạn Lê Thiếu Vân nhíu mày, nhìn vẻ mặt Tưởng Hạ giống như phát hiện sinh vật lạ vậy, thái độ cũng thật khiếp sợ.
"Nơi này của cậu ta, có vấn đề?" Lê Thiếu Vân nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu chỉ chỉ đầu, nhỏ giọng hỏi.
Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, cố gắng nhịn cười: "Xem như thế đi."
Lê Thiếu Vân cười xấu xa, bộ mặt như đã hiểu, hai tay vẫn đút ở trong túi quần, bộ dáng vô cùng gây chú ý.
"Một ngàn sáu" ba chữ này hung hăng đập vào lòng mẹ Diệp một cái, hai mắt cũng có chút đỏ, luống cuống tay chân móc túi, cuối cùng cũng chỉ lấy ra mấy trăm khối, mắt thấy mọi người nhìn mình, chỉ thiếu chút nữa ngã quỵ.
"Dì Diệp, Tưởng Hạ nói đùa đấy, tiền này cháu đã trả rồi, không tin dì hỏi người này......" Cảnh Vân Chiêu chỉ chỉ vào người đàn ông bên cạnh, nhất thời giật mình, anh tên là gì?
"Tôi họ Lê, Lê là ánh sáng, Thiếu là thiếu gia, Vân là mây bay trên trời, Lê Thiếu Vân." Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, mỉm cười trả lời.
"Đúng vậy a, giám đốc Lê sẽ không thu tiền hai lần đâu." Cảnh Vân Chiêu bổ sung.
Bên cạnh, lông mày Tiêu Hải Thanh nhíu lại, có chút khó hiểu đưa hai mắt tròn xoe nhìn Cảnh Vân Chiêu, nhưng nhìn ánh mắt ôn hòa của cô, lại nuốt lời nói trở vào, thật sự mà nói, mặc dù cô ghét Diệp Thanh, nhưng mới nhìn người mẹ hoảng loạn, đứng đây khom lưng xin lỗi rất khó khiến người ta ác cảm.
Mẹ Diệp nước mắt lưng tròng, nhét mấy trăm tệ vào trong tay Cảnh Vân Chiêu: "Cái đó...... Dì không để cho cháu phải trả tiền đâu, hôm nay dì ra ngoài vội vàng, không mang bao nhiêu, số còn lại dì sẽ trả lại cho cháu, cảm ơn bạn học nhỏ.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu hiểu, mẹ Diệp Thanh không nói đến chuyện nhà mình phá sản cũng không phải vì mặt mũi của mình, mà là vì Diệp Thanh.
"Đúng rồi, tiền viện phí tôi còn......" Đột nhiên, mẹ Diệp nghĩ đến, hoảng hốt một chút, chỉ là chưa nói được nửa câu, Lê Thiếu Vân đã nói: "Đã nộp xong tiền viện phí rồi."
Mẹ Diệp Thanh dù có ngốc đi chăng nữa cũng nhìn ra được Cảnh Vân Chiêu và Lê Thiếu Vân nhìn ra bà túng quẫn mà hỗ trợ, nhất thời vừa cảm động vừa đau lòng.
Từ khi trong nhà phá sản cho đến nay cuộc sống trôi qua thật khó khăn, nhưng vì con gái, bà nhịn xuống tất cả uất ức, nhưng hiện giờ mới biết, hoá ra con gái mà bà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không hề kiên cường hiểu chuyện giống như bà nghĩ, gần như là muốn rút cả cọng rơm cuối cùng của bà.
Thậm chí bà hối hận trước kia cưng chiều con gái như vậy.
Thật ra thì cách giáo dục của mẹ Diệp không có vấn đề, chủ yếu là ở cha Diệp mà thôi.
Những nhà họ Diệp còn thuận buồm xuôi gió, lại chỉ có một con gái, dĩ nhiên là mặc cho Diệp Thanh làm ầm ĩ, chỉ cần Diệp Thanh mở miệng, tất nhiên ông ta sẽ đáp ứng, khi mẹ Diệp dạy dỗ thì đã quá muốn, bởi vì ngay từ nhỏ Diệp Thanh đã biết mình là công chúa, chỉ cần có cha ở đây thì mẹ cô sẽ không ngăn được cô.
"Cám ơn mọi người, chờ tôi tìm được con gái nhất định sẽ đưa nó đến đây xin lỗi." Lúc này mẹ Diệp rưng rưng, không có lời nào để nói.
Sai cũng đã sai rồi, nhưng con gái can đảm nhận sai xin lỗi cùng không có, lúc này bà còn có thể làm thế nào?
Mẹ Diệp vừa nói xong, nhìn thấy Tưởng Hạ muốn mở miệng, Cảnh Vân Chiêu nói thẳng: "Chúng ta ở chỗ này ảnh hưởng Điềm Điềm nghỉ ngơi cũng không tốt, dì Diệp dì Dương, mọi người chúng con đi trước đây, chờ khi Điềm Điềm tỉnh lại sẽ đến thăm cậu ấy."
Mẹ Dương gật đầu một cái nhiều người như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng đến con gái nghĩ ngơi.
Tưởng Hạ có chút bực bội trừng mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái: Ai phải đi chứ!
Chẳng qua đã nói hết lời, Lê Thiếu Vân và Cảnh Vân Chiêu xoay người ra ngoài, những người khác vừa nghe cũng đều đồng ý, cậu ta căn bản không cơ hội cự tuyệt.
Mặc dù bọn họ đi, nhưng mẹ Diệp ở lại trong phòng bệnh, để dễ bề chăm sóc, mà mấy người Cảnh Vân Chiêu vừa mới ra khỏi cửa, Tưởng Hạ không nhịn được: "Các cậu không cảm thấy dì Diệp kỳ lạ hay sao? Còn có chú Diệp nữa, trước kia lúc tớ gặp chú ấy cũng không thế này, còn nữa, gia đình nhà họ Diệp có tiền như vậy, dì Diệp ra cửa vậy mà chỉ mang theo mấy trăm tệ? Đúng rồi, quan trọng nhất là quần áo mà dì ấy đang mặc trên người......"
"Tưởng Hạ, tớ cảm thấy kỳ lạ nhất chính là cậu đó." Một người bạn học mở miệng nói.
"Đúng vậy! Không ngờ lớp trưởng lớp là người như vậy, mặc dù Diệp Thanh có lỗi, cậu ấy rất đáng ghét, nhưng có liên quan gì đến mẹ của cậu ấy chứ!" Một bạn học khác cũng lên tiếng.
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Bình thường Tưởng Hạ nói cô mấy chuyện kia dù gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô đều vờ như không nghe thấy, nhưng chuyện này thì khác, nói năng cũng không phân biệt hoàn cảnh rồi.
"Các cậu đây là thế nào? Tớ có nói gì sai đâu? Trước kia Diệp Thanh luôn giả bộ làm mình rất có tiền, hiện tại sự thực chứng minh là giả, tớ không phải sợ chúng ta về sau lại bị cậu ấy lừa gạt sao!" Tưởng Hạ hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân mình chọc nhiều người tức giận, thậm chí còn cảm thấy những người này thật khó hiểu.
Hơn nữa lúc thấy Cảnh Vân Chiêu gật đầu còn tức giận hơn: "Cảnh Vân Chiêu, cậu nói cậu trả tiền cho khách sạn bên kia, sẽ không ra khỏi cửa thì đổi ý đấy chứ?"
"Dĩ nhiên sẽ không." Cảnh Vân Chiêu cười nhạo, ánh mắt cũng lạnh lùng: "Nhưng nếu tôi mời khách, có phải tôi có quyền từ chối một vài người đến cọ ăn cọ uống hay đúng không a?"
"Cậu có ý tứ gì? Ăn cũng đã ăn rồi, cậu còn muốn để cho bọn tớ trả tiền lại a!" Tưởng Hạ liếc mắt, mặt xem thường, mặc dù Diệp Thanh phùng má giả làm người mập, cũng không hẹp hòi giống như Cảnh Vân Chiêu!
Cảnh Vân Chiêu cười haha, xoa xoa đôi bàn tay, đột nhiên đánh một quyền vào bụng Tưởng Hạ.
"Không đến mức bắt cậu trả tiền, nhưng khiến cậu phun ra vẫn là có thể!"