Lão nhân gia dặn dò xong, hư ảnh cũng dần dần biến mất.
Cảnh Vân Chiêu linh tính không tốt, quỳ xuống nói “Cảnh Chiêu nhất định sẽ tuân theo lời dạy của lão nhân gia, nếu vi phạm, nhất định chết không được tử tế”
“Được rồi, những gì nên nói lão phu cũng đã nói, ngươi tự giải quyết thực tốt, đúng rồi, không gian Ngọc Hồ so với bên ngoài thời gian chậm hơn gấp 5 lần, sau khi ra ngoài ngươi không cần kinh hoảng. Phương pháp ra ngoài chỉ cần tập trung tinh thần đều có thể tùy ý ra vào không gian Ngọc Hồ”
Nói xong thì hư ảnh hoàn toàn biến mất
Cảnh Vân Chiêu đem những lão nhân gia dặn dò ghi tạc trong lòng, hướng về phía hư ảnh dập đầu ba cái.
Trời cao thương xót, cho cô sống lại một đời cô sẽ sống thật tốt
Mím môi, Cảnh Vân Chiêu từ mặt đất đứng lên, dựa theo phương pháp lão nhân gia dạy, mở mắt ra liền trở lại phòng của chính mình. Bụng lại ục ục vang lên, chợt nhớ đến bát cháo cô uống trước khi tiến vào không gian.
Nếu cô nhớ không sai, hôm nay là ngày đầu tiên cô bị tiêu chảy, hơn nữa sang mai cô sẽ phát sốt, ốm ngây người 1 tuần. Trong một tuần này cũng chính là thời điểm Diệp Cầm qua đời. Cô thậm chí còn không có sức lực dự đám tang. Cô bị Kiều gia và Diệp gia chỉ trích một thời gian dài, ủy khuất của cô cũng không có ai để ý tới.
Cảnh Vân Chiêu ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, phòng vệ sinh lại có người.
Kiều Hồng Diệp âm thanh mang theo ý cười: “Chị sao, ngại quá bụng của em không thoải mái, chị ở bên ngoài từ từ đợi đi…”
Kiếp trước dù uống chén cháo nhưng lại không cùng Kiều Hồng Diệp làm ầm ĩ nên căn bản không xảy ra chuyện này, không còn cách nào khác Cảnh Vân Chiêu quay người về phòng, trong đầu nghĩ đến không gian Ngọc Hồ, một lần nữa vào không gian Ngọc Hồ.
Ở trong không gian Ngọc Hồ, bụng không còn đau nữa.
Cảnh Vân Chiêu lấy Ngọc phiến đầu tiên ra, nhỏ một giọt máu. Trong nháy mắt, ánh sáng xanh lục tụ lại, Cảnh Vân Chiêu hoảng hốt, văn tự không ngừng sắp xếp và kết hợp trong đầu cô, trong nháy mắt rất nhiều điều kỳ lạ xuất hiện trong đầu cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ bộ não có thể được điều khiến theo cách này. Đem tất cả văn tự hồi tưởng một chút, trong lòng cô ngạc nhiên, trách không được lão nhân gia dặn dò không được tham lam. Một ngọc phiến bên trong đại khái có hơn một ngàn quyển sách.
Cảnh Vân Chiêu không ngừng tìm trong đau phương thuốc điều trị tiêu chảy, nhưng bất quá các phương thuốc đều là thứ tốt nhưng cô hiện tại cái gì cũng không có, đi đâu để tìm dược liệu, sau đó còn cần không gian để sắc thuốc.
Dược liệu đương nhiên có thể mua, nhưng cô không có tiền.
Nước xa không thể chữa cháy gần, mặc kệ là trung được hay là thuốc tây đối với cô bây giờ đều vô dụng.
Cảnh Vân Chiêu buộc phải bình tĩnh tìm kiếm trong đầu, quả nhiên hiện ra những thứ khác. Huyệt vị mát xa. Chắp năm ngón tay vào nhau, ấn nhẹ vào bụng, ấn xuống cổ tay, Thiên Hồ, Quan m, Đắc Địa, Thủy huyệt và các huyệt khác, rồi dùng lòng bàn tay hoặc ngón tay cái xoa bụng.
Cảnh Vân Chiêu vội vàng làm theo hướng dẫn, cho đến khi chỗ bị ấn vào hơi đau sau đó cảm thấy tức bụng, một lát sau đã ổn hơn rất nhiều.
Cảnh Vân Chiêu cười lạnh, Kiều Hồng Diệp vẫn còn canh ở phòng tắm. Cô ta thích ở trong đấy đến vậy tốt hơn hết là đêm nay đừng đi ra ngoài.
Cảnh Vân Chiêu ra khỏi không gian, làm bộ dáng nôn nóng hung hăng gõ cửa
“Hồng Diệp ngươi mau ra đây… ta nhịn không được”
Kiều Hồng Diệp vừa nghe vừa đắc ý, “chị à, hôm nay hình như em ăn phải thứ không sạch sẽ bụng thật sự khó chịu a, chị ngươi chịu khó tìm nơi khác giải quyết đi”
Nơi nào khác? Kiều gia không phải gia đình giàu có, trong nhà cũng chỉ có một phòng vệ sinh này, Kiều Hồng Diệp bỏ thuốc vào cháo của cô chẳng lẽ không rõ ràng hay sao. Nếu cô đi xuống lầu chỉ sợ chẳng đi được bao xa đã nhịn không nổi.”
Cảnh Vân Chiêu lúc này bụng đã không còn khó chịu, tự nhiên cũng không ngốc đến mức tức giận với loại người này, ở bên ngoài cô nói “cái kia… ta chờ ngươi”
Cô có thể khẳng định, chỉ cần cô nói như vậy Kiều Hồng Diệp sẽ luôn ở trong phòng vệ sinh không chịu ra ngoài. Quả nhiên,Cảnh Vân Chiêu trở về phòng, phòng vệ sinh cũng không có động tĩnh gì.
Cơ hồi mỗi mười phút, Cảnh Vân Chiêu sẽ gõ cửa một lần, lời nói cũng trở nên gấp rút, Kiều Hồng Diệp có chút khó hiểu, làm sao cô ta có thể nhịn?
Mọi người trong nhà đều không biết Cảnh Vân Chiêu cùng Kiều Hồng Diệp rốt cuộc đang làm cái gì, đặc biệt buổi tối Kiều Úy Dân uống say, nhưng Kiều Hồng Diệp mãi không chịu ra khỏi phòng vệ sinh, hắn ta đối với đứa con gái ruột lúc này cũng có chút không chịu đựng được.
Kiều Úy Dân tức giận, “nha đầu chết tiệc, ngươi ở bên trong đẻ trứng hay sao, mau ra ngoài cho ta”
Trước giờ, Kiều Hồng Diệp luôn bày ra bộ dáng ngoan hiền, cô ta quan trọng thanh danh nhất không thể làm ra những chuyện ngỗ nghịch như thế
Kiều Hồng Diệp mở cửa ngay lập tức, Kiều Úy Dân kéo cô ta sang một bên té ngã trên mặt đất.
Cảnh Vân Chiêu cười nhạo, “Hồng Diệp em làm sao vậy, như thế nào lại đứng không vững”. Vân Chiêu thong dong bình tĩnh, hoàn toàn không bị chén cháo làm tiêu chảy khiến Kiều Hồng Diệp ngẩn người, “tại sao chị lại không có vấn đề gì”
“Vừa nãy bụng chị có chút không thoải mái, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi, em ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy không phải là vì nguyên nhân nào đó chứ.”
Kiều Hồng Diệp lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, suýt nữa thì té ngã. Cảnh Vân Chiêu nhìn bộ dáng chật vật của cô cười lạnh, chẳng qua chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi.
Ban đêm, như thường lệ.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên thống khổ của Diệp Cầm cùng với tiếng ngáy đều đặn của Kiều Úy Dân. Kiều Hồng Diệp hầu như không hề quan tâm.
Cảnh Vân Chiêu chưa đủ năng lực chữa bệnh cho Diệp Cầm, nhưng cô cũng không nghĩ đến việc phải chữa bệnh cho bà ta. Cả buổi tối và ngày hôm sau, Cảnh Vân Chiêu trong không gian Ngọc Hồ, đọc nghiền ngẫm những cuốn sách y học mà cô hấp thụ ở Ngọc phiến đầu tiên.