Bài tập của Cảnh Vân Chiêu viết rất là ngay ngắn, giống như là được in ra vậy, từ đầu tới cuối không có một chút xíu lỗi nào.
Cam Cận Thần gần như là xem đến mắt choáng váng, thành tích của cậu ở trường có thể tính là tốt, nhưng trong những bài tập của Cảnh Vân Chiêu có mấy chỗ mà cậu không biết. . . . . .
Nhìn lại bài tập của mình, còn chưa tới cổng trường học, Cảnh Vân Chiêu cũng đã chỉ ra ba lỗi sai rồi, thấy cậu không hiểu ra sao, thậm chí còn giảng giải một phen, làm cho cậu đỏ mặt tới mang tai.
Cậu luôn cho rằng cái gọi là thành tích đứng nhất toàn trường của Cảnh Vân Chiêu chỉ là hư danh mà thôi, dù sao chỉ mới qua được nửa học kì lớp mười, kiến thức chủ yếu chỉ là cơ bản, có khi các giáo viên âm thầm khích lệ Cảnh Vân Chiêu, lúc trước cậu ta còn có chút khịt mũi coi thường, nhưng từ tối hôm qua tới hôm nay, thành tích này của cô làm cho người ta không có nửa điểm khả năng phản bác được!
Thấy thái độ lúng túng của Cam Cận Thần, Cảnh Vân Chiêu cong môi cười, thật ra cô không có bất kỳ muốn ý khoe khoang.
Cho tới bây giờ, cô đều không phải là thiên tài, kiếp trước cô vì muốn được sự khen ngợi của "Cha mẹ", mỗi ngày đều học miệt mài đến đêm khuya, thời gian ngủ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa không có bạn học để ý đến cô, cho nên cô dư rất nhiều thời gian, gần như là đều dùng làm bài tập, sống hoàn cảnh như vậy, cô thi hạng nhất cũng là chuyện đương nhiên.
Một đời này cũng giống như thế, chưa từng có vì sống lại một lần mà buông lỏng bất kỳ việc gì.
Dáng người Cảnh Vân Chiêu cao gầy, Cam Cận Thần cũng là một trong những nam sinh nổi tiếng khắp trường học, bộ dáng ấm áp như ánh mặt trời, nụ cười ngượng ngùng, cùng Vân Chiêu, Tô Sở, ba người vừa vào cổng trường đều gây chú ý của tất cả mọi người.
"Cảnh Vân Chiêu, trước kia là tôi xem thường cậu, tớ xin lỗi cậu, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu, người khác nói cậu. . . . . . Nói cậu có rất nhiều bạn trai bên ngoài là thật hay giả?" Mỗi người sắp đi một ngả, Cam Cận Thần nhịn không được, hỏi.
Ấn tượng của cậu về Cảnh Vân Chiêu chính không tốt chính là bởi vì điều này, tính tình Tô Sở đơn thuần, ngộ nhỡ Cảnh Vân Chiêu Hòa dính dấp với những người lộn xộn bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến em họ của cậu.
Cảnh Vân Chiêu nhướng mày, trên khuôn mặt lóe lên chút lãnh đạm: "Có liên quan gì sao?"
Khi mọi người đồn đãi về cô thì cô đều cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Có lúc thậm chí cô cũng không nhớ.
"Sao lại không liên quan?" Sắc mặt Cam Cận Thần nghiêm túc: "Tôi không có ý kiến gì với cậu, nhưng nếu như lời đồn đãi là thật, tôi hi vọng lúc cậu và Tô Sở thì chú ý một chút, không được cố ý ảnh hưởng đến em ấy, nhưng nếu là giả, cậu cũng có thể nói rõ ràng với mọi người, bị người đạp hư thanh danh như vậy sao được. . . . . ."
"Giả thì như thế nào? Cũng không phải là tôi không giải thích, có ích không?" Cảnh Vân Chiêu thuận miệng hỏi một câu, kéo cặp sách của mình, xoay người đi.
Giải thích được chuyện cũ, thì sẽ rất nhanh sinh ra chuyện mới mà thôi, cho dù Kiều Hồng Diệp không giở trò sau lưng, chỉ cần một chút phiền toái chuyện dính dáng đến cô, lập tức lời nói bên ngoài sẽ lại đổ dồn vào cô, đồn nhiều quá thì thành thật, đúng không.
Giống như trước đây, sau khi trường học thay cô giải thích chuyện của cô với đám côn đồ, thái độ các bạn học thay đổi không ít, nhưng chuyện của anh họ Lữ Giai vừa ra, bọn họ lập tức lại tránh cô như tránh hủi, còn có chuyện của Dương Điềm Điềm mấy hôm trước, cho dù không phải là lỗi của cô, cũng có người đem chuyện này đổ lên đầu của cô.
Thời gian gần đây, có người còn nói cô là một tai tinh.
Lanh lẹ xoay người, trong nháy mắt khiến trong lòng Cam Cận Thần thoáng qua một chút mất mác, nhưng lại cảm thấy mình có nói gì sai đâu, bỉu bỉu, trở về lớp của mình.
"Chị! Chị mới vừa cùng Cam Cận Thần cùng nhau đi học hay sao?"
Cảnh Vân Chiêu còn chưa có bước vào cửa, cánh tay đã bị người lôi đi, chính xác là em gái ôn nhu hiểu chuyện Kiều Hồng Diệp a.
Kiều Hồng Diệp bộ dáng tiêu chuẩn của một đại tiểu thư, mặt mày dịu dàng không sắc bén giống như Cảnh Vân Chiêu, dáng người không cao lắm, nhìn qua hơi mập hơn Cảnh Vân Chiêu một chút nhưng vẫn thuộc về dáng người bình thường, lúc nói chuyện, nhẹ nhàng từ tốn, rất được mọi người yêu thích.
Có thể nói, Kiều Hồng Diệp nổi tiếng trong trường học này là như vậy, không phải bởi vì cô ta đứng thứ hai toàn trường, cũng không phải là bởi vì diện mạo xuất sắc của cô, mà bởi vì cái khí chất này của cô ta.
Lúc an tĩnh dịu dàng động lòng người, khi vui vẻ thẹn thùng đáng yêu, lúc uất ức đẹp đẽ động lòng người, giống như là liếc mắt đưa tình vậy, đối người ngoài tự tin nhưng không mất vẻ thẹn thùng.
Dĩ nhiên, cho tới bây giờ nếu chỉ có hai người cô và Kiều Hồng Diệp, cô ta cũng lừa diễn kịch, Cảnh Vân Chiêu cũng không biết tại sao, dáng vẻ nữ sinh này luôn căm thù cô như thế.
Khi ở nhà họ Kiều, cô cũng đều chưa bao giờ cướp thứ gì với Kiều Hồng Diệp.
Lúc này ánh mắt Kiều Hồng Diệp nhu hòa, kéo Cảnh Vân Chiêu đi ra phía sau, thái độ lo lắng hãi hùng và thận trọng, thật giống như Cảnh Vân Chiêu bắt nạt cô ta vậy.
"Có chuyện gì sao?" Cảnh Vân Chiêu vẻ mặt lạnh lùng, cô thật sự không nhiệt tình nổi với Kiều Hồng Diệp.
Kiều Hồng Diệp cắn cắn môi: "Cũng không có gì chuyện. . . . . . Chính là em rất kỳ lạ, tại sao chị lại đi cùng với Cam Cận Thần. . . . . ."
Trước chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu và Tô Sở qua lại, khi đó cô ta đã rất khó hiểu rồi, không biết có phải Cảnh Vân Chiêu thông qua con nhỏ Tô Sở kia để tiếp cận Cam cận Thần không nữa.
Cảnh Vân Chiêu cảm thấy buồn cười, rút cánh tay của mình ra: "Tôi đi chung với ai hình như không có liên quan gì đến cô?"
Trên thế giới này lại có những người khó hiểu đến như vậy.
Trên mặt Kiều Hồng Diệp thoáng qua một chút khó chịu, ngược lại chu mỏ một cái: "Chị, em đây không phải quan tâm chị hay sao? Có phải chị yêu đương hay không? Em nghe nói cha của Cam Cận Thần là bác sĩ, mẹ làm kinh doanh, trong nhà thật sự có nhiều tiền nữa?"
Quan trọng là thành tích và dáng dấp của Cam Cận Thần rất tốt, cùng với khí chất kiêu ngạo ở trong trường học đều là số một số hai.
Kiều Hồng Diệp tự nhiên cũng biết Cam Cận Thần, năm thứ nhất cấp 3 chọn vào học sinh tổng cộng chỉ có hai người, chính là Kiều Hồng Diệp và Cam Cận Thần.
Sáng sớm lúc đi học vừa bước lớp học đã nghe nhiều bạn học đang xì xầm to nhỏ với nhau.
"Cảnh Vân Chiêu bạn và Cam Cận Thần đang yêu đương!? Thật hay giả thế?" Có nữ sinh lập tức hỏi.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu đen lại.
"Kiều Hồng Diệp, trong đầu cô toàn là nước đất hay sao? Tôi chỉ là thuận đường gặp được Tô Sở và Cam Cận Thần, sao đến trong miệng của cô là yêu đương rồi hả?" Cảnh Vân Chiêu lạnh giọng quát lên.
Kiều Hồng Diệp cũng là một bộ chẳng hề để ý, thật giống như lời Cảnh Vân Chiêu là đang nói đùa.
"A chị gái, đều tại em không cẩn thận nói lỡ miệng, thật xin lỗi! Được rồi được rồi, em nói lung tung." Kiều Hồng Diệp cố ý nháy mắt.
Vừa nói, ngược lại càng giống như là sự thật.
Tình cảnh như thế, cũng không phải là lần đầu tiên, giả bộ khéo léo thông minh, là thủ đoạn mà Kiều Hồng Diệp am hiểu nhất.
Trong đầu Cảnh Vân Chiêu đột nhiên thoáng qua không biết bao nhiêu hình ảnh ngày trước, khóe miệng cười giễu cợt, ánh mắt chán ghét nhìn nữ sinh trước mặt, giơ tay tát một cái “bốp”!
"Bốp" một tiếng, dọa mọi người xung quanh sửng sốt.Kiều Hồng Diệp cũng bối rối, Cảnh Vân Chiêu lại dám đánh cô ta?
Chỉ là một đứa con hoang, có tư cách gì chứ, chỉ là một đứa con hoang được nhà cô ta bố thí lớn lên mà thôi!