Sau khi Kiều Hồng Diệp xác định được chính xác chỗ ở của Cảnh Vân Chiều, không dám ở lại tiểu khu, vội vàng quay trở về khách sạn, lúc này Tào Hành vẫn đang còn mê ngủ trên giường, Kiều Hồng Diệp trong lòng có chút phản cảm, nhưng vẫn nói với Tào Hành tin tức mà cô ta đã tra ra được.
Chỉ là Kiều Hồng Diệp không hề biết khi cô vừa vào cửa khách sạn, trong một khắc đó Cảnh Vân Chiêu đã tận mắt nhìn thấy.
"Hoa Tặc, Kiều Hồng Diệp ở khách sạn số phòng 301, tôi hy vọng động tác của anh sạch sẽ lưu loát một chút."
Cảnh Vân Chiêu ra khỏi khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho Hoa Tặc, việc còn lại giao cho Hoa Tặc cô không muốn xen vào nữa.
So chỉ số thông minh, tâm tư xấu xa của Kiều Hồng Diệp tuy nhiều, nhưng cô cũng không kém, chỉ là cô lười dùng mà thôi.
Hôm nay ngày nghỉ mà Kiều Hồng Diệp còn ở tiểu khu này đi qua đi lại lắc lư, vì cái gì cô đều biết rõ, chủ ý của Kiều Úy Dân cô đại khái cũng có thể đoán ra được, nếu đã biết trước mọi việc, không gậy ông đập lưng ông thật không phải với Kiều Hồng Diệp vất vả như vậy.
Nói xong điện thoại, Cảnh Vân Chiêu vẫn đến chỗ ông Từ như thường lệ.
Tính tình ông lão vẫn kì quái như cũ, nhưng đối với cô coi như cũng hiền lành hơn trước nhiều, đặc biệt là sau khi cô mang gốc nhân sâm kia đến, tâm tình ông lão dường như tốt hơn nhiều.
Hiện giờ trí nhớ của Cảnh Vân Chiêu thuộc dạng đã gặp qua là khắc in trong đầu, rất nhiều những thứ cô chỉ cần nhìn một lần đã nhớ được không thiếu một chữ, cho nên những cuốn sách của ông Từ không hề khó khăn với cô.
Nhưng lần này vừa vào cửa lại chút không giống như lần trước.
Vị chủ khách sạn Lê Thiếu Vân kia thế mà lại ở đây.
Mà Lê Thiếu Vân vừa nhìn thấy cô cũng kinh ngạc như vậy: “Ông Từ, tiểu nha đầu ông nói chính là cô ấy?"
"Không sai." Lão Từ gật gật đầu, nhìn Cảnh Vân Chiêu, ánh mắt khó có được vài phần tán thưởng, thậm chí vẫy vẫy tay để cô tiến tới, nói với cô: " Đây là cháu trai của một người bạn tốt của ta, ngày thường nếu có gì phiền toái thì có thể tìm cậu ấy hỗ trợ."
Trong lòng Lê Thiếu Vân lại càng khó hiểu hơn nữa.
Ông Từ tính tình nghiêm túc mà đạm bạc, là người từ trước đến nay đều không xen vào việc của người khác, chỉ yêu duy nhất là dược liệu, chưa bao giờ vì một người không liên quan mà nợ nhân tình của người khác, nhưng vừa rồi lại ở trước mặt anh khen ngợi không ngừng Cảnh Vân Chiêu này, nói cô tính cách ngoan ngoãn lại là một thiên tài, không những thế còn chủ động nhờ anh chăm sóc.
"Ông Từ, thật trùng hợp, cháu cũng quen cô ấy." Đôi mắt đào hoa của Lê Thiếu Vân hơi hới nhướn, khóe miệng như có như không ý cười, toàn thân đều có một chút cảm giác phóng đãng không kiềm chế được, lời nói hơi phiêu phiêu, thanh âm như muốn quyến rũ mị hoặc.
"Vậy sao?" Ông lão kinh ngạc quay đầu, liền nghe được Lê Thiếu Vân giải thích: "Cô ấy từng ở khách sạn cháu cứu người."
"Cháu còn biết y thuật?" Lông mày Từ lão gia nhăn lại.
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu: " Biết một chút."
Ông Từ bĩu môi, cũng không nói gì, lúc ông vừa nhận thức nha đầu này, cô có chút thần thần bí bí, trồng được không ít thảo dược, nếu nói phía sau cô không có cao nhân chỉ điểm chắc chắn ông không tin.
"Có thể để ông Từ xem trọng, bạn học Cảnh quả nhiên có chỗ hơn người, chẳng qua trước kia cháu đã từng mời cô ấy ăn bữa cơm, không ngờ lại bị từ chối, vì điều này mà cháu đã đau lòng rất lâu đấy!" Lê Thiếu Vân nói giỡn.
Ông Từ khó có được cười cười: "Trẻ nhỏ không hiểu việc giao tiếp, Thiếu Vân không cần để ý, nếu không về sau để ông đưa cho cháu hai bình rượu thuốc, coi như thay nó bồi tội."
Đôi mắt Lê Thiếu Vân hơi híp lại, tự nhiên nghe ra được trong lời nói này có sự che chở, cười nói: " Vậy cảm ơn ông, ông nội của cháu ngày ngày đều nhớ thương rượu của ông!"
Cảnh Vân Chiêu nhìn một già một trẻ người nói qua người nói lại có chút hồ đồ, bất quá cô đối với Lê Thiếu Vân cũng chẳng hứng thú, cho nên cũng không muốn suy đoán nhiều hơn.
Cô lại đi theo ông Từ nghiên cứu bào chế dược liệu cả một ngày, tận tới buổi tối Cảnh Vân Chiêu mới rời đi, tới cửa tiểu khu lại không đi vào, mà gọi Tô Sở cùng Cam Cẩn Thần cùng ra ngoài.
Cảnh Vân Chiêu trong mắt Tô Sở chính là một trạch nữ toàn phần, ngày thường chỉ có thứ bảy mới ra ngoài, sau khi trở về sẽ luôn khóa cửa trong phòng, hôm nay chủ động mời ra ngoài thật là chuyện hiếm có, Tô Sở không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, Cam Cẩn Thần tuy rằng có chút chần chờ nhưng cũng không lay chuyển được em họ, đành thay quần áo đi xuống lầu.
"Chị họ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Thế mà chị lại không trở lại phòng đọc sách!" Tô Sở lay lay cánh tay Cảnh Vân Chiêu vẻ mặt hưng phấn: "Chúng ta đi đâu chơi a?"
Cảnh Vân Chiêu cười cười: "Chị mời hai người ăn cơm."
Ăn một bữa cơm mà thôi thời gian cũng không lâu lắm, để xem Kiều Hồng Diệp có thể cắn câu hay không.
"Vừa lúc em đang đói bụng, em muốn ăn một đĩa thịt gà còn có cả cá nướng, cửa hàng ở ngã ba kia đồ ăn làm rất ngon!" Vẻ mặt Tô Sở thèm thuồng, một tay túm Cảnh Vân Chiêu, một tay kéo Cam Cẩn Thần, hướng tới quán ăn khuya cô yêu thích.
Cảnh Vân Chiêu lờ mờ cảm giác được sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chàm, không khỏi nở nụ cười, phối hợp với Tô Sở không hề quay đầu lại.
"Sao đột nhiên cậu lại muốn mời bọn tớ ăn cơm?"
Gọi xong đồ ăn, ba người ngồi ở trước bàn ăn chờ, vẻ mặt Cam Cẩn Thần hoài nghi, cậu cảm thấy biểu tình Cảnh Vân Chiêu có chút kì quái, nếu là trước kia cậu sẽ còn cho rằng cô đang có cảm giác bất an vì làm việc xấu.
Bởi vì mấy ngày nay cậu ta bị dính vào những lời đồn đại, Cam Cẩn Thần cảm nhận được ánh mắt khác thường trên người mình khiến cậu ấy bực bội không thôi, đối với Cảnh Vân Chiêu ngược lại có chút đồng tình, thậm chí cảm thấy cô có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà có thể chuyên tâm học tập thật là giỏi, trong lòng nhịn không được bội phục, kể từ lời đồn đãi nổi lên xung quanh cậu ấy, cậu ấy hầu như không thể tập trung nghe giảng bài được.
"Tớ ở nhà mọi người lâu như vậy cũng chưa chính thức liên hoan một bữa, hiện tại tớ mời bữa cơm này coi như chúc mừng chúng ta chính thức quen nhau, không tốt sao?" Cảnh Vân Chiêu mỉm cười nói.
Cam Cẩn Thần bĩu môi: "Cậu cùng Sở Sở cùng tuổi, vì sao lời nói nghiêm túc như thế? Một chút đều không có bộ dạng của người trẻ tuổi, thật giống kiểu nói chuyện của ông nội.”
Đâu chỉ là cách nói chuyện, cách đối nhân xử thế của cậu ấy cũng không khác người già cho lắm, không bao giờ tức giận. Nếu không phải Cảnh Vân Chiêu có một gương mặt của nữ sinh mười sáu tuổi, cậu nhịn không được sẽ tôn trọng cô giống như trưởng bối.
"Anh họ nói không sai!" Tô Sở gõ gõ chiếc đũa: "Chị họ, khi chị không cười nhìn rất lãnh đạm, các bạn học đều nói nhìn chị luôn có cảm giác khoảng cách, cảm thấy chị không dễ ở chung, có điểm giống như phiên bản thu nhỏ của chủ nhiệm giáo dục!"
Cảnh Vân Chiêu nhếch miệng cười cười, chủ nhiệm giáo dục của trường bọn họ nghiêm khắc, ít nói, nhưng đối với học sinh luôn là thủ đoạn cao minh, sao nhìn thế nào cũng không thấy giống mình?
"Chủ nhiệm giáo dục khi còn trẻ hẳn là xấu hơn cậu một chút." Cam Cẩn Thần bổ xung thêm một câu.
Tô Sở vừa nghe, tức khắc cười to đập bàn:
"Đúng đúng, may mà chị lớn lên xinh đẹp, bằng không chủ nhiệm giáo dục chính là tương lai của chị đó a! Cho nên về sau nhất định chị phải luôn luôn trang điểm thật đẹp, trời sinh gương mặt tốt như vậy vì sao lại không cần? Nếu không phải chị không quá chú trọng ngoại hình, đứng đầu bảng hoa hậu giảng đường của chúng ta chắc chắn chính là chị!"
Cảnh Vân Chiêu trợn trắng mắt: "Hai người đang hùa nhau chê bai tớ sao?"
“Này, haha cơ hội hiếm có, em chỉ nói cho chị biết mọi người nghĩ sao về chị thôi, chị họ, chị nhất định sẽ sửa đúng không? Về sau chị sẽ ôn nhu, cười nhiều hơn, sẽ trở nên đáng yêu đúng hay không?" Tô Sở nháy mắt vài cái, bộ dạng khôi hài.
Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu giương lên, dừng một chút, thanh âm dứt khoát: "Cái này chắc chắn không."
Cái gọi là khoảng cách kỳ thật cũng không phải là cô thanh cao, chỉ là nhiều năm cô đã có ý thức tự bảo vệ chính mình, nếu nói như thanh cao không bằng nói là cẩn thận, trước khi sống lại tính tình cô thậm chí còn rất khiêm tốn, cho dù là hiện tại, người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như đột nhiên cô biến thành ôn nhu đáng yêu, không phải dọa người khác sợ hãi hay sao?