Lúc này những sự việc đã qua đều bị Hoa Tặc khai ra, Kiều Hồng Diệp tâm loạn như ma, chỉ nghĩ là thế nào để hắn ta có thể câm miệng.
Sự việc trước kia chắc chắn Tào Hành sẽ không nói ra, cho dù bây giờ hắn ta nói cũng sẽ không ai tin tưởng. Nhưng những người này thì không nhất định, vạn nhất truyền ra lời đồn gì, cuộc sống của cô sẽ còn thảm hơn cả Cảnh Vân Chiêu.
"Các anh muốn thế nào?" Kiều Hồng Diệp trông rất ngoan ngoãn.
Hoa Tặc nhéo nhéo mặt cô ta, cũng không có hứng thú.
Tâm tư nữ sinh này quá lớn, cùng với biểu hiện bề ngoài khác nhau như trời với đất, khẩu vị hắn ta không nặng như vậy.
"Mấy huynh đệ, mau làm đi!" Khách hàng yêu cầu là ảnh chụp, còn không phải quá đơn giản hay sao?
Nói xong, chỉ nhìn thấy vài người vây quanh, làm cho Kiều Hồng Diệp muốn chạy cũng chạy không thoát, một người tiến sát đến Kiều Hồng Diệp, nâng mặt cô ta, hôn một cái.
"Tiếp tục." Hoa Tặc cầm camera trong tay, khóe miệng mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhưng trong mắt Kiều Hồng Diệp lại giống như ác ma.
Giờ này khắc này, cô ta không thể phản kháng, giãy giụa cũng không nổi, miệng bị bịt lại, đối phương duỗi tay đem áo khoác cô ta lôi ra, bên trong dùng sức nắm lấy, bả vai trắng nõn lập tức lộ ra, tên lưu manh còn dán vào cổ cô ta, Hoa Tặc nhân cơ hội không ngừng chụp ảnh.
Tim Kiều Hồng Diệp như chìm vào đáy cốc.
Cô ta biết rõ góc độ này sẽ làm người khác sinh ra ảo giác, nếu những ảnh chụp đó bị lan truyền, cô ta cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu chi những năm vạn, Hoa Tặc lại đạo nghĩa, tự nhiên sẽ không chỉ chụp mấy tấm ảnh đơn giản qua loa cho xong việc.
Sức lực của mấy người đàn ông Kiều Hồng Diệp vô phương tránh thoát, đối phương lại là người trưởng thành, càng biết rõ động tác kiểu gì sẽ làm người khác hiểu lầm, vì vậy những bức ảnh nhìn qua cực kì chân thật, mỗi khi biểu tình Kiều Hồng Diệp không phối hợp, đối phương lại nhéo lại ngắt làm cô ta không tự chủ lộ ra ít thống khổ trên gương mặt, làm người khác suy nghĩ bậy bạ.
Chờ lăn lộn xong, đã qua hai tiếng đồng hồ, Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy mình như đã chết lặng, giống như một con thú bông.
Đám người Hoa Tặc vừa lòng rời đi, trước khi đi còn đem tiền mặt trên người cô ta lục soát không còn một đồng. Kiều Hồng Diệp càng thêm mất hồn, không rõ một ngày hôm nay vì sao lại biến thành dạng này.
Chỉ là cô ta không biết thời khắc chính mình đi vào khách sạn, đám người Hoa Tặc không hề rời đi lại bổ sung thêm một bức ảnh, ảnh chụp tên khách sạn rõ ràng, trùng hợp lại có người đi song song bên cạnh cô ta, khoảnh khắc đáng giá này đã bị chụp lại.
"Tốt lắm, nhiệm vụ kết thúc viên mãn!" Hoa Tặc lúc này mới ngậm một ngụm thuốc lá, ý cười nồng đậm.
Ảnh chụp rất nhanh được truyền tới di động Cảnh Vân Chiêu, nhìn tác phẩm này của Hoa Tặc, ngay cả Cảnh Vân Chiêu cũng nhịn không được bội phục.
"Vừa lòng không?" Bên kia điện thoại, thanh âm Hoa Tặc vẫn mang chút bất cần đời như cũ.
Cảnh Vân Chiêu đè thấp thanh âm: "Tôi muốn anh đem ảnh chụp này đưa cho vài người, nhất định là phải ngẫu nhiên để cho họ nhìn thấy......."
"Phiền toái như vậy?" Hoa Tặc nhíu mày, lại nghe Cảnh Vân Chiêu nói: "Làm xong tôi sẽ chuyển thêm mười vạn, từ hôm nay trở đi tôi muốn thuê các anh theo dõi cô ta, cô ta thấy ai làm cái gì đều phải nói lại rõ ràng."
Hoa Tặc đối với "Tiểu nam sinh" đầu dây bên kia có chút thấy hứng thú.
"Thành giao." Hoa Tặc lanh lẹ lên tiếng.
Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu hơi nhấc, lộ ra vài phần ý cười.
Sở dĩ cô không muốn đem ảnh chụp trực tiếp lan truyền ra bên ngoài, là vì cô muốn Kiều Hồng Diệp cảm thụ cảm giác bị người khác không có chứng cứ nhưng lại ở đằng sau nói hươu nói vượn.
Nếu như ảnh chụp vào trong tay các bạn học, chuyện này khẳng định sẽ khiến cho thầy cô giáo chú ý, đến lúc đó tuy rằng sẽ làm tổn hao danh dự Kiều Hồng Diệp, nhưng chắc hẳn mọi tội lỗi sẽ đổ vào những người ngoài trường, dù sao Kiều Hồng Diệp chỉ là trẻ vị thành niên.
Tắt điện thoại, Cảnh Vân Chiêu vẫn như mọi ngày đi vào không gian học tập y thuật.
Sau khi hoàn toàn hấp thu được phiến ngọc thứ nhất, cô liền cảm thấy phiến thứ hai dễ dàng hơn nhiều, tốc độ học cũng nhanh hơn. Trong không gian là một bầu không khí vui vẻ, tràn ngập mùi vị dược liệu, làm thần trí con người càng thêm thanh tỉnh.
Cảnh Vân Chiêu vừa xuất hiện, trong đất liền chui ra một con sâu băng nhỏ, đứa nhóc này so với lần đầu cô nhìn thấy béo hơn rất nhiều, còn bắt chước cô luyện tập võ, thân thể đầy thịt kia cũng vặn vẹo theo, nhìn rất buồn cười.
Ở chung thời gian dài, cũng chậm rãi quan sát được, đứa nhóc trước mắt khắc hẳn những nhóc sâu băng còn lại, màu sắc thuần khiết hơn, kích thước cũng lớn hơn những con khác một chút, cái đuôi còn có một cuộn dây màu lam, giống như cái đuôi cuộn thành vòng, những con sâu khác đều nghe theo lời nó, giống như là vương của đám sâu băng này.
Trong không gian thời gian trôi rất chậm, ít nhiều cũng có đứa nhóc này cho đỡ buồn.
"Này nhóc, để chị đặt cho nhóc cái tên nha?" Cảnh Vân Chiêu đem sâu nhỏ đặt trên bàn đá, sờ đầu nó hỏi.
Con sâu hấp thụ máu của Cảnh Vân Chiêu, vẫn luôn nhận cô là chủ, tự nhiên nghe hiểu được lời nói của cô, chỉ thấy thân nó hơi nhếch lên, lắc lư vài cái, tỏ vẻ đồng ý. Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu nhu hòa hơn rất nhiều, quá đáng yêu.
Nghĩ nghĩ, Cảnh Vân Chiêu có chút rối rắm, không biết nên đặt tên như nào mới tốt, nhìn chằm chằm sâu băng nhỏ một hồi lâu, thử mở miệng nói: "Hay là gọi Tiểu Lam?"
Tên gọi quá phức tạp khiến cô cảm thấy hơi quái quái.
Sâu băng nhỏ đong đưa một chút, ngay sau đó lại bò tới vai Cảnh Vân Chiêu, cọ cọ vào mặt cô khoe mẽ.
Ở phiến ngọc có nhắc tới, Tiểu Lam này là linh trùng được lão tổ tông mang về từ dị thế, có nhân tính, hoàn toàn dựa vào hấp thụ dược tính để duy trì sinh mạng, cho nên được gọi là dược trùng.
Bọn chúng cũng cần phải ăn, trước kia thời điểm Cảnh Vân Chiêu chưa vào không gian, không gian bên trong không có dược liệu, cho nên không ít dược trùng bị chết đói, còn lại toàn là dựa vào chất dinh dưỡng còn lại trong đất để thoi thóp, hiện giờ Cảnh Vân Chiêu trồng được nhiều dược liệu, vui vẻ nhất không ai ngoài chúng nó, đám sâu băng nhỏ này tuy rằng tham ăn, nhưng không phải chỗ nào đám sâu băng này cũng, Cảnh Vân Chiêu trồng riêng một chỗ để cho chúng nó ăn, cho nên đám sâu này đều rất ngoan.
Cùng Tiểu Lam chơi đùa trong chốc lát, lại tiếp tục một người một trùng luyện võ đọc sách, một mảnh không gian an tĩnh.
Ngày hôm sau, Kiều Úy Dân xuất hiện, tra hỏi Kiều Hồng Diệp nơi Cảnh Vân Chiêu ở. Kiều Hồng Diệp ấp úng, chỉ nói rằng mình không thể hỏi thăm được.
Một khắc trước Kiều Úy Dân còn tươi cười đón chào, vừa nghe lời nói kia liền lạnh mặt: "Không hỏi thăm được? Mày ở đây cả một ngày để làm gì?"
"Ba, con không phải trinh thám, sao có được bản lĩnh vậy..... Hơn nữa...... trước kia con gặp được Cảnh Vân Chiêu, chị ta đã khoe với con cây nhân sâm chị ấy sẽ đem nhân sâm hầm thành nước để mỹ dung dưỡng nhan....." Kiều Hồng Diệp lẩm bẩm nói.
Thốt ra lời này, Kiều Úy Dân chỉ cảm thấy vừa giận vừa đau lòng: " Nó thật sự nói như vậy?"
Kiều Hồng Diệp vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Kiều Úy Dân nhanh chóng xanh mét: "Đúng là loại phá gia, thứ đáng giá mấy chục vạn! Nó thế mà dùng để mỹ dung dưỡng nhan? Nó mà cũng xứng!? Mày cũng thế, tao để mày đi theo nó không phải sao? Hiện tại hay rồi, đồ tốt mà bị nó phá hư.