Trước mắt Vương Triệt tất nhiên không có ý định bảo lưu lại số liệu chi tiết cặn kẽ của đứa bé này.
Chủ yếu là do Thú Nguyên Công đã mang tới sự biến hóa quá lớn.
Nếu anh bảo lưu lại, tất nhiên sẽ gây nên sự chú ý của đám người trong câu lạc bộ.
Kiếp trước Vương Triệt đã từng trải qua vài vạn năm tu hành, thành tựu cảnh giới Đăng Tiên, kinh lịch qua vô số hiểm ác.
Bởi vậy, anh cũng không dám chắc chắn, tất cả người dân trên thế giới này đều là người tốt.
Nhất là tại thời điểm trước mắt, anh còn không có thực lực cường đại.
Vương Triệt vừa nghĩ vừa nhìn vào số liệu kiểm tra của con Nham Cương Quái kia: "Những trẻ em đến câu lạc bộ này để kiểm tra, phần lớn đều là trẻ vị thành niên. Cho nên trong lòng bọn chúng khó tránh khỏi việc ưa thích khoe khoang, trang bức."
Cũng không phải anh không thích khoe khoang trang bức, mà là do một vị từng là đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên như anh, kiếp trước đã làm qua loại chuyện này quá nhiều rồi.
Trang bức sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm, nhưng kiếp trước thực lực của anh rất cường đại, nghiền ép toàn bộ Tu Tiên Giới, cho nên anh mới dám đi trang bức.
Anh chỉ trang bức thất bại một lần duy nhất, đại khái chính là lúc độ thiên kiếp. . .
Hiện tại anh còn không có thực lực, nên chỉ có thể trầm ổn một chút.
Số liệu kiểm tra được tính theo thời gian thực, vì vậy một khi đã xóa thì sẽ không tồn tại dữ liệu lưu trữ.
Nếu như câu lạc bộ này dám âm thầm tự mình lưu trữ dữ liệu, như thế sẽ xúc phạm đến pháp luật của Liên Bang Võ Hồn, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi xóa đi số liệu, Vương Triệt bình tĩnh đi ra gian phòng kiểm tra.
Viên Tiểu Nhạc đang đứng xếp hàng chờ tới lượt kiểm tra, anh ta trông thấy Vương Triệt đi ra gian phòng thì liền lập tức cười nói:
"Vương Triệt! Anh ra rồi à?"
"Kết quả kiểm tra thế nào?"
Vương Triệt nhìn anh ta một chút rồi thuận miệng nói: "Giống như bình thường ."
Viên Tiểu Nhạc khoát khoát tay, nói: "Vậy không có chuyện gì. Đúng rồi, chỉ còn hơn một tuần nữa là đến khai giảng, sau khi khai giảng, chúng ta được cho hồn sủng đối chiến đơn giản với nhau."
"Đến lúc đó, nếu anh có hứng thú, thì hãy tới câu lạc bộ đối chiến của gia đình tôi để huấn luyện. Mỗi tháng anh sẽ nhận được năm ngàn đồng tiền, và mỗi ngày anh sẽ được tặng mười mảnh lá cây Hoa Sữa Nguyệt miễn phí. Đối với con Lục Mao Trùng của anh mà nói, đây cũng là một sự trợ giúp rất lớn, tuyệt đối có thể giúp cho anh thức tỉnh Võ Hồn một cách ổn định!"
Vương Triệt hơi kinh ngạc nhìn về Viên Tiểu Nhạc.
Anh thật không nghĩ tới, điều kiện gia đình của tiểu tử này rất không tồi, vẫn là mở ra câu lạc bộ đối chiến.
Mà đưa ra quà tặng cũng không thấp.
Lá cây Hoa Sữa Nguyệt, so với lá cây Hoa Sữa Bạch Sam thì càng có giá trị cao hơn.
Và cũng sẽ đắt đỏ hơn.
Với giá cả một tháng năm ngàn đồng này, đã có thể sánh được với tiền lương của cha mẹ anh.
Vương Triệt vừa cười vừa nói: "Lục Mao Trùng của tôi không có sức chiến đấu gì, vậy làm sao bồi luyện được? Tôi thấy anh mời tôi đến câu lạc bộ đối chiến của gia đình anh, là để hấp dẫn càng nhiều học sinh gia nhập vào đó đúng không? Anh tính toán quá nhỏ nhặt mà lại đưa ra lợi ích quá tốt cho tôi rồi!"
Viên Tiểu Nhạc mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn xem Vương Triệt, nói: "Ngọa tào! Anh thật quá thông minh a! Đến chuyện này mà cũng đều bị anh nhìn ra!"
Với loại hồn sủng Lục Mao Trùng này, nếu đưa nó đến câu lạc bộ đối chiến để huấn luyện, vậy khẳng định là không được.
Chỉ là khai giảng về sau, tất cả học sinh lớp mười hai đang ở học kỳ sau tại Thành Thiên Tâm, đều sẽ bắt đầu được tiếp xúc với việc đối chiến hồn sủng.
Như vậy, các câu lạc bộ đối chiến tất nhiên sẽ muốn thu hút một nhóm lớn học sinh gia nhập.
Thành Thiên Tâm có không ít câu lạc bộ đối chiến.
Mặc dù hồn sủng của Vương Triệt chỉ là Lục Mao Trùng…
Nhưng anh lại quá đẹp trai!
Không chỉ có đẹp trai, mà danh tiếng của anh cũng không nhỏ.
Chỉ bằng gương mặt mình, anh đều có thể tùy tiện gia nhập vào một câu lạc bộ nào đó, đến lúc đó sẽ có không ít tiểu thiếu nữ đi theo tiếng gọi con tim mà tới tham gia.
Vậy là họ sẽ kiếm được một khoảng tiền lớn rồi.
Nhưng Viên Tiểu Nhạc lại không nghĩ tới, Vương Triệt có thể phản ứng nhanh đến như vậy.
Anh ta chỉ vừa mới nói ra, thì Vương Triệt liền trực tiếp điểm phá tâm tư của anh ta.
Viên Tiểu Nhạc cười khổ nói: "Ấy. . . vậy là anh sẽ cự tuyệt sao?"
Vương Triệt chỉ chỉ vào gương mặt mình và nghiêm túc nói: "Ý của tôi là, gương mặt tôi đẹp trai như vậy. . . thì anh cần phải thêm tiền!"
"..."
Vương Triệt xác thực có không ít phương thức để kiếm tiền.
Nhưng anh phải sớm thức tỉnh Võ Hồn để tu luyện hồn lực, rồi sau đó anh mới có thể kiếm tiền thật tốt được.
Trừ chuyện đó ra, Vương Triệt còn có thể sửa đổi Thú Nguyên Công, và nghiên cứu ra Đạo Hồn Thuật, sau đó anh sẽ đi đăng ký bản quyền, như vậy anh càng kiếm được nhiều tiền.
Nhưng Đạo Hồn Thuật là bí thuật tu luyện của hồn sủng, nên Giá trị sẽ rất cao. Dù là Đạo Hồn Thuật của hồn sủng phổ thông, nhưng tùy tiện đều có giá tới mấy vạn đồng trở lên.
Giá trị của Đạo Hồn Thuật cao như thế, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác.
Vương Triệt cho rằng thực lực của anh bây giờ quá thấp, nếu anh thật sự đưa Thú Nguyên Công hoặc là một số công pháp khác ra, để cải tiến sáng tạo thành Đạo Hồn Thuật thích hợp cho Hồn thú tu luyện, rồi trực tiếp đem đi bán, như vậy anh nhất định sẽ mang tới tai hoạ cho mình.
Trước mắt, mặc dù thời đại này là thời đại hòa bình.
Nhưng phía dưới sự hòa bình, nhất định cũng đang có cuồn cuộn sóng ngầm mà người bình thường khó mà tiếp xúc tới.
Nếu như ký ức của Vương Triệt còn không thức tỉnh, mà chỉ là một câu học sinh bậc cao trung bình thường, vậy khả năng anh sẽ không cân nhắc đến điểm này.