Trong nháy mắt khi Tô Bạch đối diện với người phụ nữ này, con dao trên tay cô ta cũng vung tới.
Tô Bạch nhanh chóng tránh sáng một bên, cả người gần như là nhảy ra ngoài, dao của cô ta sượt qua áo Tô Bạch, còn nghe thấy cả tiếng gió, chỉ là vào lúc này nó lại mang đến cảm giác sắc bén.
- Cậu thế mà có thể nhìn thấy dáng vẻ thực sự của tôi!
Cô ta lại phát ra một tiếng thét không thể tin nổi, nhưng con dao trong tay cô ta cũng không có nhàn rỗi, tiếp tục chém về phía Tô Bạch.
Tô Bạch thuận tay cầm lấy một cái bình hoa ở gần đó, nhưng sau đó hắn lại phát hiện trong bình hoa chất đầy chân của trẻ sơ sinh, khiến cho nó hết sức nặng.
Lúc đầu Tô Bạch muốn thuận thế cầm bình hoa này lên đập, nhưng bởi vì không chuẩn bị đủ, hắn không có cách nào ném bình hoa ra ngoài, nhưng con dao của người phụ nữ đã hạ xuống, Tô Bạch không có cách nào khác, chỉ có thể lấy hết sức cầm bình hoa lên, cản lại dao.
“Loảng xoảng” một tiếng, Tô Bạch ngạc nhiên khi thấy bình hoa trong tay mình có thể chống lại con dao của người phụ nữ, con dao kia chém xuống bình hoa, đồng thời bị kẹt lại ở đó, điều này hoàn toàn trái với lẽ thường.
Tô Bạch kinh ngạc phát hiện trong bình hoa có một cái chân nhỏ đang ra sức giữ chặt con dao, điều này mới là nguyên nhân khiến cho con dao bị kẹt lại.
Tô Bạch nhanh chóng buông bình hoa ra, sau đó đi lên phía trước một bước, nghiêng người, hung ác đá một cước vào bụng cô ta.
Một cước này, Tô Bạch đã dùng hết sức của mình, nhưng mà điều khiến cho Tô Bạch khiếp sợ chính là, chân của hắn trực tiếp xuyên thủng bụng cô ta.
Một giây sau, khoảng cách giữa Tô Bạch và người phụ nữ lập tức bị kéo gần lại.
Vẻ mặt cô ta dữ tợn nhìn Tô Bạch, sau đó há miệng, lộ ra hàm răng ố vàng, mang theo mùi máu tươi, cắn về phía Tô Bạch.
Lúc này Tô Bạch bỗng nhiên có một loại cảm giác rất hoang đường, một màn này rất quen, gần đây chính hắn cũng thích cắn người, nhưng hắn nghĩ đến hút máu, còn đối phương là nghĩ đến chuyện ăn thịt.
Hai tay hắn giữ chặt lấy cổ cô ta, để cho miệng cô ta khó có thể cúi thấp xuống, cho dù trong miệng cô ta không ngừng truyền đến mùi hôi thối, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, hiện tại vẫn có thể ở trong phạm vi chịu đựng của hắn.
- Meo.
Con mèo Cát Tường kia kêu một tiếng, sau đó lại bắt đầu chải truốt bộ lông của mình, giống như tất cả mọi chuyện trước mắt hoàn toàn không liên quan đến nó, nó chỉ là một quần chúng vây xem, nó dẫn Tô Bạch đến nơi này, bây giờ lại làm ra vẻ không quan tâm.
Người phụ nữ này giống như một người điên, cô ta càng không ngừng giãy dụa thân thể của mình, thịt nát và máu đen trên người cô ta càng không ngừng bắn lên người Tô Bạch, hai tay Tô Bạch tiếp tục chế trụ cổ đối phương, sau đó dứt khoát quyết tâm, khi chiếc chân đạp xuyên qua bụng cô ta hạ xuống đất, hắn liền khiêng cô ta lên bả vai, bắt đầu chạy.
- A a a!
Cô ta cứ thế bị Tô Bạch “kẹp” lấy đầu, không nhúc nhích được, thật ra sức lực của cô ta không phải quá cường đại, đây là cảm giác hiện tại của Tô Bạch, tuy sức của cô ta tương đương với một người đàn ông trưởng thành, nhưng hiện tại thể chất của Tô Bạch đã lớn hơn người bình thường rất nhiều. Tô Bạch dựa vào thể trạng và sức lực của mình để thắng cô ta.
Người phụ nữ này…
Là một con hổ giấy?
Cuối cùng trong đầu Tô Bạch cũng khôi phục lại một chút tỉnh táo, trách không được cô ta phải dùng huyễn cảnh hoặc nói chính xác là phương thức huyễn thuật để lừa gạt và ngụy trang, thì ra, cô ta không có lợi hại như những gì hắn tưởng tượng trước đó.
Cô ta lợi dụng huyễn thuật của mình, để cho những người đàn ông kia trầm mê trong cảm giác nam nữ, buông lỏng cảnh giác, sau đó vào lúc bọn họ thả lỏng nhất, cho bọn họ một kích trí mạng.
Nhưng từ lâu Tô Bạch đã có sự phòng bị, một tiếng kêu của Cát Tường khiến cho hắn nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, lúc đó, huyễn thuật của cô ta đã không còn có ý nghĩa và tác dụng gì, nhất là khi Tô Bạch đối kháng với cô ta, hắn mới ý thức được vì sao Cát Tường lại tiếp tục ngồi trên ghế sofa sửa sang lại bộ lông của mình. Bởi vì con mèo kia cảm thấy, nếu dưới loại tình huống này, ngay cả người phụ nữ kia Tô Bạch đều không đánh thắng được, bị cô ta giết chết, vậy thì hắn thật sự hết thuốc chữa.
“Bịch!”
Người phụ nữ bị Tô Bạch đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang, hai tay Tô Bạch chuyển từ kéo cổ cô ta sang bóp cổ cô ta, từ thái độ đối mặt với sự vật đáng sợ chuyển sang thái độ đối mặt với một đối thủ hơi khó giải quyết.
Tâm thái quyết định tư thái.
Thân thể người phụ nữ bị Tô Bạch đè lên vách tường, đầu cô ta không ngừng bị Tô Bạch hung ác đập vào cửa kính thủy tinh, một lần lại một lần, căn bản không có ngừng lại.
Hơi thở của cô ta trở nên hỗn loạn, nhưng lại không biết đau đớn, cô ta không quan tâm đến vết thương, vẫn nở nụ cười điên cuồng với Tô Bạch.
Không đánh chết được cô ta?
Lúc này Tô Bạch chợt phát hiện, người phụ nữ này, có lẽ vốn là người chết, thật ra bây giờ cô ta và hắn có nhiều điểm tương tự, đều có sinh mệnh quỷ dị, vô cùng cường hãn,
Nếu như lúc này có cái cưa điện thì tốt, nhưng hiện tại cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Lúc này, bình hoa lại chủ động lăn đến chân Tô Bạch, chiếc dao kia vẫn bị kẹp chặt trong bình hoa, con dao này rất sắc bén, bởi vì cô ta vừa mới ở trong nhà bếp mài dao.
Cô ta giống như con bọ ngựa, bị Tô Bạch đánh cho liên tục lại không chết.
Tô Bạch hạ quyết tâm, nâng chân lên, giẫm lên vách tường, sau đó đẩy người về phía sau, hoàn toàn cùng người phụ nữ này tách ra, hắn lăn trên mặt đất một vòng, tay nắm chặt con dao.
Lần này, Tô Bạch dễ dàng có thể lấy được con dao ra, người phụ nữ bởi vì Tô Bạch rời đi mà khôi phục tự do, lại một lần nữa thét chót tai, đánh về phía Tô Bạch, Tô Bạch cầm dao, một tay chống lên mặt đất đứng dậy, một tay giữ lấy bả vai cô ta, tránh cho cô ta xông đến, sau đó vung dao lên, chém vào cổ cô ta.
“Phụt!”
Máu tươi bắn ra, đầu người phụ nữ lăn trên mặt đất.
Đúng lúc này, Tô Bạch chuẩn bị thở ra một hơi, hắn cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong thì thân thể không đầu kia lại ôm Tô Bạch từ phía sau. Mười đầu ngón tay của cô ta đâm vào trong cơ thể Tô Bạch, đau đến mức cả người Tô Bạch giật mình. Đầu người phụ nữ kia lăn xuống đất, tóc vén lên, một con mắt nhìn hắn, giống như đang trào phúng với suy nghĩ hão huyền của Tô Bạch.
Tô Bạch nghiêng người về phía trước, cả người hắn lăn trên mặt đất, để cho thân thể không đầu kia bị ép dưới thân thể hắn, lúc hắn dự định tránh thoát, đầu của cô ta đột nhiên nhảy đến, há miệng cắn về phía Tô Bạch.
“Bịch!”
Cuối cùng Tô Bạch cũng tránh thoát được sự trói buộc của thân thể kia, đồng thời hắn vươn hai tay ra, bắt lấy cái đầu đang nhảy tới nhảy lui của cô ta, miệng cô ta không ngừng đóng mở, mang theo sự điên cuồng.
Tô Bạch còn không có đứng lên, thân thể cô ta đã nhảy dựng lên, giống như một cương thi, hai tay cô ta đưa về phía trước, trên người cô ta đã mọc ra lông trắng.
Đây là muốn biến thành cương thi!
Ánh mắt Tô Bạch run lên, hắn biết mình không thể kéo dài được nữa, cương thi không đầu đã nhảy đến, mang theo hơi lạnh, tốc độ của nó rất nhanh, lại hung hãn, lúc hai chân nó giẫm lên mặt đất, phát ra những tiếng nặng nề, giống như cầm búa gõ xuống vậy.
Tô Bạch nhanh chóng xoay người lại, hắn khó khăn lắm mới tránh khỏi bị cương thi không đầu đánh giết, nhưng nó lại một lần nữa chuyển hướng về phía Tô Bạch, ra sức đuổi giết.
Tô Bạch không có cách nào, chỉ có thể lui lại, lui đến nhà bếp.
Lúc này, trên tay Tô Bạch còn cầm đầu của cô ta, khác với thân thể không đầu đã hóa thành cương thi, mọc ra lông trắng, thì đầu cô ta vẫn truyền đến xúc cảm mềm mại, dĩ nhiên, những miếng thịt nát trong lòng bàn tay vẫn khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Chiếc nồi áp suất cỡ lớn trong nhà bếp bỗng nhiên phát ra những tiếng bịch bịch, đứa trẻ sơ sinh đã bị nấu nhừ kia phình to ra, hai cánh tay nó chống lên mép nồi áp suất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên này, thân thể nó không ngừng giãy dụa trong nước sôi, làm ra tư thế như đứa trẻ sơ sinh ở trong xe đẩy muốn được người ta ôm.
Tô Bạch dĩ nhiên biết nó không phải muốn ôm, trước đó, những cái chân trong bình hoa đã nói lên một số thứ, lúc cương thi không đầu đi đến nhà bếp, Tô Bạch không chút do dự xông tới nồi áp suất,bỏ đầu cô ta vào đó.
Đứa trẻ sơ sinh kia trực tiếp nhào lên mặt cô ta, đem đầu cô ta đặt ở phía dưới nồi áp suất.
- Á!
Tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên từ bên trong nồi áp suất, ngay sau đó nước trong nồi không ngừng sôi sùng sục, toàn bộ đầu cô ta đều bị hòa tan.
Đúng lúc này, trong nháy mắt những sợi lông trắng trên người cương thi biến mất, thân thể cô ta giống như một quả khinh khí cầu bị xì hơi, ngã xuống đất, hoàn toàn là một bãi thịt nhão.
Tô Bạch lau mồ hôi, đi ra khỏi nhà bếp, Cát Tường vẫn đang ngồi trên sofa.
Đối với con mèo này, Tô Bạch đã không còn lời gì để nói, nhưng hắn vẫn nhặt chiếc hộp màu đỏ ở dưới đất lên, bên trong có hơn 10 hạt màu đỏ, so sánh với túi máu, thứ này càng có hiệu quả, hơn nữa lực hấp dẫn của nó với hắn cũng lớn hơn.
Lần này hắn có thể yên tâm qua Thành Đô rồi.
Nhưng mà, vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa:
- Mẹ, con đói lắm, con muốn ăn cơm.
- Vợ, anh đói lắm, anh muốn ăn cơm.
- Chị dâu, em đói lắm, em muốn ăn cơm.
- Chị, em đói lắm, em muốn ăn cơm.
…………
Bên ngoài còn có một đám cùng loại với người phụ nữ kia, chúng về nhà vào lúc này?
Hô hấp của Tô Bạch hơi dừng lại!
(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương ^.^)