Không biết vì sao, Tô Bạch có loại cảm giác, người đọc qua bút ký không phải là thính giả, mà giống như hắn, cũng là người thực tập.
Chẳng qua Tô Bạch cũng không xoắn xuýt về chuyện này quá lâu, cố ý lật ra trang đầu, nhìn thấy tên Vương HoànhThắng, trong lòng hắn ghi nhớ kỹ cái tên này, hắn uống thêm một ngụm nước, sau đó đi tới chỗ mấy người cảnh sát kia, bắt đầu chỉnh lý tư liệu.
Thật ra, Tô Bạch biết, vào ngày mai sẽ có vụ án mới phát sinh, nhưng hiện tại hắn không thể nói gì, cũng không thể làm gì, ít nhất là trước khi chưa hoàn toàn biết rõ tình huống, hắn vẫn nên tiếp tục sắm vai nhân vật này, không thể để lộ ra quá nhiều manh mối và cái đuôi, trước tiên giấu mình cho kỹ mới là sách lược sáng suốt nhất.
Đối với điểm cốt truyện, Tô Bạch vẫn rất hướng tới, dù sao trong lần thực hiện nhiệm vụ lần trước, Tô Bạch được chia nửa điểm cốt truyện, đổi lấy được huyết dịch Vampari, cũng coi như là để cho mình mạnh hơn một chút, đối với loại chuyện này, thật ra nên đi từng bước một. Nhưng hắn cần nhanh chóng lấy được nhiều điểm cốt truyện, để sau này con đường đi của hắn dễ dàng hơn, nói một cách thực tế chính là, để trong tương lai có thể sống sót lâu hơn một chút.
Chỉnh lý tư liệu là một chuyện rất rườm rà, cho đến tận đêm khuya mới kết thúc, mấy người cảnh sát đều mệt mỏi ngồi về bàn làm việc của mình, chỉ có một mình Tô Bạch ôm tài liệu đã được chỉnh lý lại đi đến văn phòng Chu cục trưởng.
Mặc dù nói Chu cục trưởng là tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng văn phòng làm việc của ông ta không có trực tiếp chuyển tới đây.
“Cốc cốc cốc!”
Tô Bạch gõ cửa.
- Mời vào.
Tô Bạch đẩy cửa đi vào.
Chu cục trưởng đang bôi dầu gió, hương vị rất nồng, tràn ngập trong phòng làm việc, hiển nhiên ông ta cũng vất vả vì vụ án này.
- Chỉnh lý xong rồi à?
- Vâng, Chu cục trưởng.
- Ừ, cậu đặt trên bàn đi, lát nữa tôi xem xong sẽ cho người đi photo.
Tô Bạch không có nói thêm lời thừa, hắn chỉ khẽ gật đầu, đem một chồng tài liệu đều đặt bên cạnh bàn làm việc Chu cục trưởng, sau đó chuẩn bị rời đi, trước khi đi, bỗng nhiên mũi Tô Bạch giật giật.
Không đúng, trong văn phòng không chỉ có mùi dầu gió.
Tô Bạch nhíu mày, bắt đầu cẩn thận ngửi.
- Sao thế?
Chu cục trưởng hỏi.
- Chân tôi có chút tê.
Tô Bạch trả lời, sau đó người hắn hơi lảo đảo, đi ra khỏi văn phòng Chu cục trưởng.
Chu cục trưởng bưng một chén trà, nhấp một ngụm.
Tô Bạch đứng ở ngoài cửa, từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu hắn đang cố gắng nhớ lại mùi vị kia, có chút mùi thơm mang theo một chút mùi hạnh nhân, là thứ gì sẽ có những mùi này?
Bỗng nhiên, Tô Bạch nghĩ đến một loại khả năng, hắn nhớ kỹ có mấy chất hóa học mang theo mùi hạnh nhân, chẳng lẽ một mình Chu cục trưởng ở trong văn phòng làm việc, mân mê những thứ này, sau đó dùng dầu gió để che đậy mùi vị kia?
Đây là kiến thức hóa học ở cấp ba, có một số chất hóa học có mùi hạnh nhân đặc trưng có thể là độc tố trí mạng với thân thể con người, đây cũng là một trong những thủ đoạn thường được dùng trong mưu sát, có rất nhiều hung thủ cầm những chất hóa học được coi như là độc dược kia để đi đầu độc người ta.
Tô Bạch đặt tay ở trước ngực mình, điều chỉnh lại hô hấp của hắn.
Không thể xúc động, phải bình tĩnh lại, hiện tại hắn chỉ là một cảnh sát nhỏ, hắn nên làm chuyện cảnh sát nhỏ nên làm.
Cho dù là tổ chuyên án cũng không thể làm việc 24/24 giờ được, cho nên đêm khuya, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chỉnh lý tư liệu, Tô Bạch và mấy người cảnh sát đã rời khỏi khu vực làm việc, xem như là tan việc.
Tô Bạch ở ký túc xá trong cục cảnh sát, cho nên tiện đường qua căng tin mua cơm, mang về ký túc xá ăn.
Một mình ở ký túc xá có vẻ hơi lạnh lẽo và buồn tẻ, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, hắn có thể cởi bỏ ngụy trang, hắn vừa ăn cơm, vừa trầm tư suy nghĩ.
Hắn nghĩ đến chiếc xe cảnh sát rời đi khỏi cục cảnh sát vào sáng nay, người ngồi trên xe rõ ràng là thính giả, theo suy đoán của Tô Bạch, rất có thể họ qua hiện trường chuẩn bị xảy ra vụ án tiếp theo, qua đó để tiến hành bố trí, vây khốn hung thủ.
Về phần bút ký bị lật xem và người tên Vương Hoành Thắng kia, hiện tại Tô Bạch chỉ có thể coi là phát hiện ra những manh mối này, hắn vẫn chưa có ý định tra đến cùng, ít nhất là trong bản bút ký của mình, cho dù là chữ viết hay phong cách viết đều giống như trước, có lẽ hắn không để lộ ra sơ hở gì.
Sau khi ăn xong, Tô Bạch mang bát đũa đến bồn nước trước cửa nhà vệ sinh để rửa, vòi nước rất lớn, nước xả vào trên bát đũa, phát ra những tiếng vang thanh thúy, có mấy giọt nước bắn lên mặt Tô Bạch.
Tô Bạch hít sâu một hơi, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện.
Tô Bạch hơi nghiêng đầu nhìn xuống dưới, Tô Bạch nhìn thấy bốn nam, một nữ đang đi về phía này.
Đây là năm người ngồi trong xe cảnh sát lúc sáng.
Năm người này giống như đang hăng say thảo luận chuyện gì đó, Tô Bạch chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy từ, ví dụ như “Hậu quả” “Cực đoan” “Thay đổi”. Tô Bạch đoán, có lẽ họ đang thảo luận về vị trí, địa điểm và thời gian của vụ án ngày mai sẽ xảy ra. Nhưng vì chuyện tiến hành bố trí sớm mà cãi nhau, có người cho rằng bố trí quá sớm sẽ đánh rắn động cỏ, có người cho rằng, nếu như không làm một số chuẩn bị, ngộ nhỡ hung thủ cứ thế rời đi, hậu quả sẽ khó giải quyết.
Lúc này, Tô Bạch có chút hâm mộ bọn họ, bọn họ có thể thoải mái trò chuyện những thứ này, người không biết chỉ cho rằng bọn họ đang thảo luận về vụ án, nhưng Tô Bạch biết rõ, bọn họ đang thảo luận về vụ án còn chưa có xảy ra.
Có lẽ thính giả có thể biết trước được nhiệm vụ, thậm chí là thông qua wechat của Phát Thanh Khủng Bố, bọn họ có thể biết được một số tin tức liên quan đến câu chuyện xưa tiếp theo, còn Tô Bạch là một thực tập, hai mắt đen thui, dĩ nhiên cũng vì như thế, hắn có thể tránh né phần lớn nguy hiểm, nhưng Tô Bạch vẫn theo bản năng chán ghét loại cảm giác đần độn u mê này.
Sau khi rửa xong bát đũa, Tô Bạch không có ở lại nơi này thêm, hắn cầm bát đũa quay về ký túc xá của mình.
Tô Bạch nằm trên giường, hắn vừa mới chuẩn bị ngủ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Lưu Dương, Lưu Dương, anh giúp em một việc có được không?
Đây là giọng nói của phụ nữ.
Tô Bạch khẽ nhíu mày, hắn thật sự không muốn có quá nhiều giao lưu và liên hệ với những người còn lại trong câu chuyện xưa này, dù sao chính hắn cũng chỉ là một tên giả mạo.
Tô Bạch đứng dậy, đi tới mở cửa.
Đứng ở bên ngoài là một nữ cảnh sát, dáng dấp không phải rất xinh đẹp, có chút béo, trên mặt còn có không ít mụn.
- Lưu Dương, trong phòng em không có đồ ăn, anh giúp em nấu bát mì ăn liền đi, chỗ anh có bếp ga, em đi tắm trước, 10 phút nữa em quay lại, chờ em nhé.
Nữ cảnh sát đưa hai gói mì ăn liền và hai quả trứng cho Lưu Dương, sau đó xoay người cầm theo một túi nhựa rời đi, có lẽ là qua nhà tắm công cộng.
Trước đó Tô Bạch đã xem nhật ký của Lưu Dương, trên đó có diễn tả tình cảm lưu luyến, cảm xúc ái mộ, nhưng không có ảnh chụp, mà lúc này, Tô Bạch có chút bất đắc dĩ sờ lên trán mình, chẳng lẽ người yêu của Lưu Dương chính là cô gái mập kia?
Nhưng cho dù không phải cô ta, thì hai người này cũng có quan hệ rất tốt.
Tô Bạch đổ nước vào nồi, sau đó bật bếp ga lên đun, chờ đến khi nước sôi, hắn lại bỏ mì vào, cuối cùng mới đập trứng. Tô Bạch đổ mì ra bát, để lên mặt bàn nhỏ, chính mình thì ngồi trên giường tìm xung quanh, nhưng không có thuốc, hiển nhiên Lưu Dương không có hút thuốc lá.
Nhưng Tô Bạch chờ 10 phút, 20 phút, thậm chí là 30 phút sau, cô nàng béo kia vẫn chưa về.
Mì tôm hút nước, cho nên đều đã trương lên.
Tô Bạch có chút không hiểu, tắm rửa không đến mức lâu như thế, hơn nữa cô ta đã dặn hắn nấu mỳ, cô ta chưa ăn cơm tối, như vậy hẳn là động tác phải nhanh hơn mới đúng.
Tô Bạch mở cửa ký túc xá ra, đứng ở bên hành lang.
Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện, có mấy người cảnh sát đang vội vã chạy về một hướng, có người hình như đã nghỉ ngơi, không mặc cảnh phục.
- Xảy ra chuyện gì?
Tô Bạch hỏi người bên dưới.
- Tôi nói này Tiểu Lưu, sao cậu còn đứng đấy làm gì, Khúc Nhi nhà cậu xảy ra chuyện rồi, ngay ở phòng tắm công cộng phía trước, cậu mau qua đó với tôi.
Trong lòng Tô Bạch lộp độp một chút, cũng không khóa cửa ký túc xá liền xông thẳng xuống dưới lầu, đi theo người cảnh sát trung niên vừa mới trả lời hắn, chạy về phía nhà tắm công cộng.
Lúc này bên ngoài nhà tắm công cộng đã có hơn mười cảnh sát, tất cả mọi người đều duy trì trật tự, dù sao bọn họ cũng không phải quần chúng vây xem náo nhiệt.
Một thi thể nữ bán khỏa thân nằm trên cán cứu thương được đặt ở trước cửa phòng tắm công cộng, khung cảnh có chút tiêu điều.
Tô Bạch đẩy người phía trước ra, nhìn thi thể, đây không phải là cô nàng cảnh sát béo vừa mới dặn hắn nấu mì sao?
Một số cảnh sát nhìn thấy Tô Bạch, đều lẳng lặng vỗ bả vai hắn, ánh mắt ân cần.
Không sai, cô ta là bạn gái của Lưu Dương, cũng chính là bạn gái của hắn.
Tô Bạch hít sâu một hơi, ép buộc cho vành mắt mình đỏ lên, sau đó lộ ra vẻ mặt không dám tin, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất.
Người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Bạch đều tới an ủi.
Lúc này, cảnh sát vẫn đang kiểm tra thi thể trên cán cứu thương, có chút kinh ngạc nói.
- Phần cổ bị cứa, bộ phận sinh dục bị xâm phạm, là thủ pháp giết người của tên hung thủ kia, vương bát đản, hắn lại dám giết người ở trong cục cảnh sát chúng ta!
Tô Bạch cúi đầu, giống như không nghe thấy gì, người xung quanh an ủi như nào, hắn đều thờ ơ, nhưng bất kỳ tin tức hữu dụng gì cũng đều không thoát khỏi tai Tô Bạch, lúc này, trong lòng hắn đang nhấc lên sóng to gió lớn.
- Xảy ra chuyện gì, vụ án giết người không phải sẽ xảy ra vào ngày mai sao? Người chết không phải là một phụ nữ họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên sao…Làm sao lại biến thành dạng này?
Lúc này, năm người cảnh sát, bốn nam, một nữ cũng vội vàng chạy tới, trên mặt họ đều mang theo mệt mỏi, hiển nhiên ban ngày bề bộn nhiều việc, nhưng khi bọn họ đẩy đám người ra, nhìn thấy thi thể, trên mặt bọn họ đều là vẻ không dám tin.
Nội dung cốt truyện, vì sao lại xảy ra thay đổi, làm sao lại như thế!