Giọng nói này cũng là của người nữ cảnh sát đã chết!
Cùng một âm điệu, cùng một âm sắc, tuyệt đối là cùng một người, nhất định là một người, hoàn toàn chính xác là của một người.
Nhưng câu cuối cùng lại lộ ra một giọng điệu hoàn toàn khác biệt, mang theo khinh thường, cao lãnh, lại thêm nội dung mà cô ta nói:
- Ha ha, thật là đồ trẻ con, nếu dựa vào cô liền có thể bắt được hung thủ, sao còn để chúng tôi đến làm gì…
Cô ta là một người, lại không phải là một người, thật ra là một người khác.
Đây là một kết luận hết sức mâu thuẫn, nhưng Tô Bạch có thể lý giải, cũng có thể hiểu, bởi vì ngay cả chính hắn cũng xảy ra mâu thuẫn như thế, hắn chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Tô Bạch có chút khiếp sợ tắt máy ghi băng cassette, hít sâu một hơi, trong đầu choáng váng.
Người cảnh sát kia, bạn gái của Lưu Dương cũng là một người nghe của Phát Thanh Khủng Bố?
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ta, cô ta giống như không phải là người thực tập mà là thính giả chân chính!
Như vậy, trước khi đi tắm rửa, cô ta cố ý đến tìm hắn, muốn hắn nấu giúp mì tôm là vì sao?
Chỉ vì trước đó, cô ta sớm biết Lưu Dương là bạn trai của cô ta, hoặc là vì cô ta nghĩ sau khi tắm xong sẽ đói bụng, cho nên muốn tìm người bạn trai tiện nghi này giúp đỡ nấu mì?
Có cần nhàm chán như thế không?
Tô Bạch lấy tay xoa trán, không đúng, trong này nhất định có chỗ không đúng, đối phương là một thính giả, một người nghe có thể thông qua ba lần làm nhiệm vụ, đối phương làm như thế nhất định là có thâm ý, mục đích của cô ta là gì?
Thăm dò hắn, thăm dò thân phận của hắn?
Nhưng vì sao cô ta bị giết?
Lại bị giết bằng thủ pháp giống như vụ án giết người hàng loạt ở Bạch Ngân?
Tô Bạch biết rõ mỗi thính giả đều có năng lực đặc thù, ít nhất là lợi hại hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa trong thế giới chuyện xưa, bọn họ nhất định sẽ cẩn thận, nhưng cho dù như thế, cô ta vẫn bị giết, đây là vì sao?
Còn có, kỳ lạ nhất là bốn nam, một nữ. Lúc nhìn thấy thi thể nữ cảnh sát, vẻ mặt bọn họ rất khiếp sợ, bọn họ chỉ đang lo lắng vì nội dung cốt truyện bị thay đổi, cho nên mới lộ ra cảm xúc đó, hay là còn có ý nghĩa, sâu xa hơn?
Liệu có phải bọn họ đã sớm biết thân phận chân chính của nữ cảnh sát này, cho nên đối với cái chết của cô ta, bọn họ mới thất thố như thế?
Tô Bạch nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại hình ảnh lúc hắn chuẩn bị đi vào cục cảnh sát. Chiếc xe kia, bốn nam, một nữ, vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện của bọn họ, có vẻ như hơi khoa trương, thậm chí có vẻ như hơi xốc nổi, một câu “chỉ dẫn của điện thoại di động” giống như quá mức tùy tâm sở dục, đúng thế là tùy tâm sở dục! (Thích làm gì thì làm).
Hơn nữa, ở chỗ này thế mà còn có thính giả đang ẩn náu.
Trong sáng, trong tối đều có người của bọn họ, bọn họ đang muốn làm gì?
Câu cá!
Đúng, bọn họ muốn câu cá, rất có thể đối tượng mà bọn họ muốn câu chính là những người thực tập như Tô Bạch!
Tô Bạch xoa huyệt thái dương, rốt cuộc đây là chuyện gì, lúc đầu lấy bối cảnh vụ án giết người hàng loạt ở Bạch Ngân làm thế giới chuyện xưa, vì sao lập tức trở nên phức tạp, khó bề phân biệt như thế?
Tô Bạch nằm trên giường, hắn vốn dĩ cho rằng mọi chuyện giống như Hải thiếu gia nói, chỉ cần mình không phải là nhân vật có liên quan đến nột dung cốt truyện trọng chuyện xưa, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng hiện tại giống như đã xuất hiện vấn đề, hơi thở nguy hiểm gần như đang ở rất gần.
Tô Bạch nhắm mắt lại, mang theo nhiều tâm tư, ngủ thiếp đi. Lúc này hắn không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, có người nhân lúc hắn ngủ say đến gần hắn, nguy hiểm muốn đến thì đến đi.
Một giấc ngủ này, hắn ngủ một mạch đến sáng hôm sau, tâm trạng hắn không tồi. Nhưng sau khi nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, tâm trạng Tô Bạch lại nhiều hơn mấy phần nặng nề, lo lắng.
Hiện tại phải chờ tin tức người chết tiếp theo, có phải câu chuyện vẫn dựa theo quỹ tích lúc đầu?
Chu cục trưởng cho Tô Bạch tạm thời nghỉ ngơi, nhưng Tô Bạch cũng không muốn tiếp tục ở lại một mình trong ký túc xá để chờ đợi, trước đó, hắn cảm thấy chính mình chỉ cần diễn cho tốt nhân vật này, ít nhất hắn có thể lẩn tránh nguy hiểm, hiện tại xem ra hắn có chút ngây thơ.
Tô Bạch rời khỏi ký túc xá, thậm chí đi ra khỏi một nơi tương đối an toàn như cục cảnh sát. Dĩ nhiên cái chết của nữ cảnh sát- nữ thính giả kia, thật ra đã chứng minh, trong cục cảnh sát cũng không có an toàn như trong tưởng tượng.
Tô Bạch dừng lại nhìn thoáng qua bảng thông tin, nơi này có ảnh chụp và tên cảnh sát. Tô Bạch chú trọng tìm cái tên Vương Hoành Thắng, hắn phát hiện ra Vương Hoành Thắng là một người đàn ông rất thanh tú, dĩ nhiên dáng vẻ chân thực của anh ta có phải giống như trong bức ảnh này hay không, điều này khó nói được.
Tô Bạch đứng ở trước cửa cục cảnh sát bắt một chiếc taxi, hắn nói ra một địa chỉ, chiếc xe taxi liền đưa hắn đến đó. Sau khi thanh toán tiền xong, Tô Bạch ngồi xuống một quán ven đường.
Hắn gọi một bát mỳ, một bát đậu xanh, trong lúc đang chờ, ánh mắt Tô Bạch do dự nhìn về phía con đường đối diện.
Tô Bạch vốn dĩ muốn thăm dò trước tình hình rồi mới bắt tay vào làm, nhưng hiện tại, hắn vẫn đi đến nơi xảy ra vụ án mạng tiếp theo.
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên, Tô Bạch khẽ gật đầu với ông chủ, sau đó cầm đũa, cho thêm một ít ớt và giấm vào trong bát mỳ, đảo lên.
Đúng lúc trên con đường đối diện, có hai người đi tới, là hai người đàn ông.
Ánh mắt Tô Bạch bị hấp dẫn bởi mấy người này, bởi vì trong đó lại có một người là Vương Hoành Thắng.
Vương Hoành Thắng và một người cảnh sát khác mặc thường phục cùng nhau đi tới quán mỳ này, bởi vì Tô Bạch ngồi hướng khác, cho nên sau khi phát hiện ra người quen, Tô Bạch vô thức quay người lại, vì thế bọn họ cũng không phát hiện ra Tô Bạch, bọn họ ngồi ngay phía sau Tô Bạch.
Tính cách hai người sáng sủa, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu khoe khoang, dẫn tới mấy người khách trong quán mỳ đều nhìn bọn họ.
Tô Bạch tiếp tục chậm rãi ăn mỳ, hắn rất bình tĩnh, thật ra đây cũng là một phương pháp ngụy trang của cảnh sát khi mặc thường phục, dù sao tất cả các cảnh sát mặc thường phục đều không thể giống như trong phim truyền hình hongkong, đeo tai nghe, cầm tờ báo, ngồi ở đó là được, có đôi khi, làm khoa trương như thế cũng là một cách tốt để che giấu mình.
Lúc này trên chiếc tivi đen trắng đang để kênh truyền hình trung ương, người dẫn chương trình trong đó đang nói về một câu chuyện xưa có chủ đề về “Kiên trì”, anh ta nói rất sinh động, cũng rất cảm động.
Lúc này, Vương Hoành Thắng lại chỉ vào trên tivi, cười cười:
- Cái này thì tính là gì, đây cũng là kiên trì? Ha ha, có một lần tôi ra biển bơi, đột nhiên chân tay tôi bị chuột rút, chuyện này phải xử lý như thế nào, lúc đó tôi sợ muốn chết.
- Cậu đi qua biển rồi à?
Người cảnh sát mặc đồng phục ở bên cạnh biết anh ta đang khoác lác, nhưng lúc này cũng phối hợp theo.
- Đúng thế, tay chân tôi bị chuột rút, khi đó tôi liền dựa vào “cậu em nhỏ” của mình để bơi vào bờ, đây là dựa vào đâu? Đó là tinh thần kiên trì!
- Phụt!
- Phụt!
- Phụt!
Mấy người khách bàn bên cạnh nghe xong đều bật cười, mấy người phụ nữ cũng che miệng cười không ngừng.
Người cảnh sát bên cạnh Vương Hoành Thắng lại lắc đầu:
- Chuyện này thì tính là gì, để tôi kể cho cậu nghe một chuyện.
- Cậu nói đi.
- Có một lần tôi cũng ra biển bơi, sau đó chân tay tôi cũng bị chuột rút, tôi chính là dựa vào việc liên tục xuất tinh mới có lực đẩy ngược lên bờ, đó mới gọi là tinh thần kiên trì.
- Chuyện của cậu còn kém lắm, lúc trước tôi cũng đi bơi, sau đó chân tay tôi cũng lại bị chuột rút, nhưng lần này tôi không có tiếp tục kiên trì, tôi chỉ cần lấy JJ ra vẩy vẩy cho nó tự treo vào cây bên bờ rồi trôi vào.
Dù là người nghiêm túc như Tô Bạch nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, hai người kia nói đùa rất thô tục, quả đúng là có năng lực.
Nhưng mà Tô Bạch đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi vào ngõ nhỏ trước mắt.
Có biến!
Ánh mắt Vương Hoành Thắng cũng trở nên ngưng trọng, nhưng anh ta không có động tác tiếp theo, tiếp tục khoác lác với người cảnh sát ở bên cạnh.
Tô Bạch đứng lên, nhìn thoáng qua giá cả trên bảng hiệu, sau đó để tiền lên bàn, rời đi.
Không vào hàng cọp làm sao bắt được cọp con, lúc này làm rùa đen rút đầu thì cũng bị chém, ra ngoài cũng bị chém, Tô Bạch nguyện ý chọn cái trước, hơi thở nguy hiểm đã cách hắn càng lúc càng gần, thế giới chuyện xưa này là một bí ẩn, người thực tập căn bản không có cảm giác an toàn gì.
Đi vào trong ngõ nhỏ này chính là khu vực xảy ra vụ án tiếp theo, Tô Bạch tìm thấy một dấu vết ở chỗ thùng rác góc tường, hiển nhiên, đối phương đã giẫm lên thùng rác để leo tường.
Tô Bạch mím môi, lùi lại lấy đà, sau đó giẫm lên thùng rác, mượn lực nhảy lên, tay hắn nắm lấy tường, trực tiếp leo vào.
Sau khi xuống dưới, bên trong là một khu dân cư, Tô Bạch vừa mới đứng lên liền nhanh chóng nép mình ở góc tường, không có vội vàng đuổi theo dấu vết người vừa chạy vào.
Sau đó khoảng 20 giây sau, một bóng người cao lớn cũng từ trên tường nhảy xuống.
Một phút sau, Tô Bạch bỗng nhiên xông lên phía trước, nhảy dựng lên, đánh về phía cổ đối phương.
Tô Bạch không đến bắt hung thủ.
Mục đích hắn tới đây, vốn dĩ không phải vì hung thủ!