Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1009: Tôi Thấy Rồi

Chương 1009: Tôi Thấy Rồi

Tiếng rít từ trong miệng của Lý Dao kèm theo cả sự rung động trong giọng nói, để lộ ra một sự bất an mãnh liệt và khó tin ở trong đó.

Tiếng thét chói tai kia không gọi được Dương Gian mà khiến đám người đang sợ hãi ở xung quanh giật mình.

Không ít người nhao nhao nhìn về phía này, trong mắt tỏ ra sự kinh dị cùng tò mò với Lý Dao, bọn họ không hiểu vì sao cô gái kia lại phản ứng mạnh như vậy.

Đối với việc một người đội bức tranh và đứng dậy, người khác lại không hề tỏ ra kinh hoàng như lúc đầu nữa.

Bởi vì người chết là không thể động, nếu có thể động đậy tức là vẫn còn sống.

Còn cái gì mà quỷ, chuyện linh dị gì gì đó bọn họ không hề nghĩ đến. Đồng thời trong đầu bọn họ căn bản không có khái niệm về chuyện này.

Có một ít người còn thầm thở phào một hơi.

- Có lẽ là một loại ảo thuật nào đó, rất có thể là món đồ nghệ thuật gì gì thôi. Thiếu chút nữa là bị dọa cho sợ rồi, lúc nãy tôi còn tưởng đây là một cỗ thi thể cơ đấy.

- Không phải đâu, thứ này quá mức chân thật. Nhìn mà xem, vết thương ở trên chân không giống giả chút nào, nó còn đang chảy máu kia kìa.

- Có lẽ là tên nào đó trong khu chung cư vứt mộ hình người thật này ra ngoài.

Người bảo vệ kia nói:

- Tôi đã báo cảnh sát rồi. Nhưng vì đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, tôi mong các vị đừng có tới gần. Mặc kệ nó có phải là mộ hình người thật hay là ảo thuật gì không, chúng ta cũng phải chờ cảnh sát đến để xử lý.

- Để tôi xem nó là cái gì.

Có người gan lớn tỏ ra tò mò nên chủ động đi qua cầm lấy khung bức tranh và lắc lắc mất cái. Dường như người này có ý định muốn gỡ bức tranh xuống vậy.

Người kia chỉ vừa mới lay có một chút thôi mà bức tranh sơn dầu dính trên cổ kia đột nhiên rớt xuống. Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy kinh dị ở đây chính là cỗ thi thể kia không hề có đầu. Trên cổ không có gì hết, đồng thời chỗ nối giữa cổ và đầu kia đang không ngừng chảy máu ra ngoài khiến không khí xung quanh có một mùi máu tươi nồng nặc.

Mà bức tranh sơn dầu bị rớt xuống đất kia đã lật ngược lại lên trên rồi. Lúc này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ nội dung của bức tranh.

Bối cảnh của bức tranh sơn dầu này là một khu đô thị tối tăm, san sát những tòa nhà cao tầng. Những tòa nhà này ẩn giấu ở bên trong thế giới tăm tối, chỉ hiện ra hình dạng mơ hồ của chúng, khiến cho nó có chút u ám cùng kìm nén. Mà ở giữa bức tranh là một con đường lớn, lúc này ở trên đường có đứng một cô gái không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Phong cách của bộ quần áo mà cô gái kia mặc không phải là của thời đại này mà giống như phong cách thời trung cổ và kèm theo mấy phần phong cách của thời dân quốc.

Khuôn mặt của cô gái bên trong bức tranh khá mơ hồ, không thể nào nhìn rõ ràng được. Giống như đây là phong cách vẽ tranh cửa tranh sơn dầu vậy. Nhưng điều khác thường ở đây là hai bàn tay của cô gái ở bên trong bức tranh lại cực kỳ rõ nét. Trông chẳng khác gì hai bàn tay kia là tay người vậy.

Ngoại trừ điều này ra, ở bên trong một góc không đáng chú ý của bức tranh.

Lúc này đang có một chiếc đầu người với kiểu tóc thời hiện đại đang nằm ở đó. Chiếc đầu người này không khớp với bức tranh sơn dầu này một chút nào hết, nó giống như có ai đó vẽ thêm vào vậy.

Nhưng lúc này không một ai chú ý đến chi tiết này hết.

Toàn bộ những người xung quanh đều giật mình, nhịn không được phải lùi ra phía sau. Sau đó nhao nhao, kinh hoàng, hoảng sợ nhìn lấy cỗ thi thể không đầu đang liên tục chảy máu không ngừng này.

Bất kể thứ này có phải là một mô hình 3D hay là một trò ảo thuật nào đó hay không, sự xuất hiện của thứ này đều mang đến một nổi kinh hoàng cho đám người.

Hiện tại, Lý Dao đã bỏ chạy.

Sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ trắng bệch, miệng liên tục kêu gào lấy tên của Dương Gian. Đồng thời chạy như điên về phía căn chung cư mà vừa nãy Dương Gian đi vào. Tuy hiện tại cô ta đang mang giày cao gót, nhưng tốc độ chạy lại không hề chậm một chút nào. Thậm chí có đôi lần thiếu chút nữa là bị trẹo chân, có điều hiện tại không phải là lúc để lo lắng những điều đó.

Nếu hiện tại cô ta mà bị quỷ để mắt đến, hậu quả sẽ không phải chỉ là việc trẹo chân đâu mà là cái chết.

Ở trước mặt của quỷ, xác xuất sống sót của một người thậm chí còn không bằng của một con côn trùng.

Phù! phù!

Lý Dao thở hổn hà hổn hển, ngay cả thang máy cũng không kịp ngồi, cô ta cứ thế chạy lên trên theo cầu thang bộ. Đồng thời cô ta vẫn không ngừng kêu tên của Dương Gian, hi vọng sẽ nhận được câu trả lời từ hắn.

Thế nhưng ở bên trong hành lang vắng vẻ này chỉ có mỗi âm thanh vang vọng của cô ta, dường như Dương Gian không có ở chỗ này.

Lý Dao cũng không quan tâm được nhiều thứ như thế vào lúc này, hiện tại cô ta chỉ biết rằng, chỉ khi nào tìm ra Dương Gian thì cô ta mới được an toàn. Không có sự bảo vệ của ngự quỷ nhân, tính mạng của cô ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Không bao lâu, luồng sức mạnh được tạo ra từ cơn hoảng sợ đã bị cô ta dùng hết.

Đại khái là sau khi leo được tầm 10 tầng, chân của Lý Dao liền bị mỏi đến mức nhấc không nổi. Cả người đổ đầy mồ hôi nóng, ngay cả nhịp thở cũng cảm nhận được từng cơn nhoi nhói.

Đây là lần đầu tiên trong đời của cô ta phải mệt mỏi đến như này.

Cuối cùng, Lý Dao đã nhìn thấy bóng dáng của Dương Gian thông qua cửa sổ ở tầng 10.

- Dương, Dương Gian... Tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy anh. Đã xảy ra chuyện rồi, trong cái tiểu khu này, có.. có quỷ.

Cô ta thở phì phò không ra hơi, ngay cả nói chuyện cũng không được suôn.

- Tôi thấy rồi.

Dương Gian vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt chăm chăm quan sát lấy tình hình phía dưới.

Một đám người đang ở bên trong tiểu khu đang đứng xem náo nhiệt hoặc cỗ thi thể không đầu cùng với bức tranh sơn dầu rơi trên mặt đất kia... Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch