WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1019: Bức Tranh Có Vấn Đề

Chương 1019: Bức Tranh Có Vấn Đề

Bên trong ký túc xá của trường đại học X thành phố Đại Kinh.

Lúc đầu Miêu Tiểu Thiện không muốn gọi điện thoại cho Dương Gian, cũng không phải là cô không muốn mình có liên quan gì đến Dương Gian hết, dù sao hai người cũng là bạn bè từ thời trung học tại thành phố Đại Xương, mà quan hệ cũng khá tốt nữa. Không muốn gọi là vì cô không muốn tạo thêm phiền phức cho Dương Gian mà thôi. Cô hiểu hiện tại Dương Gian đã không còn là người bạn học quấn lấy cô để chép bài nhằm đề cao thành tích nữa.

Hiện tại Dương Gian còn phải làm rất nhiều chuyện quan trọng hơn.

Nhưng sự biến mất thần bí của người bạn cùng phòng, cùng với một chút suy đoán bất an trong lòng, khiến cho Miêu Tiểu Thiện lấy được dũng khí để gọi cuộc điện thoại này cho Dương Gian.

Dương Gian từng nói qua với cô, nếu gặp phải chuyện gì thì phải nhanh chóng gọi điện thoại cho hắn.

Ở trong phòng ngủ, một cô gái nằm trên giường hiếu kỳ hỏi:

- Sao rồi? Người bạn học thời cấp ba tên Dương Gian kia của cậu nói thế nào? Theo tôi thấy cậu không cần phải gọi cuộc điện thoại này đâu. Dù sao hắn cũng đến chỗ này để làm thuê mà thôi, biết được cái gì chứ. Tôi nghĩ ngày mai chúng ta nên báo cảnh sát thì tốt hơn. Mà lại muộn như vậy rồi, có gọi điện thoại cũng vô dụng thôi, chắc chắn hắn sẽ không đến.

Một người khác tên là Tôn Vu Giai, là bạn cùng phòng của Miêu Tiểu Thiện, lúc này cô ta vừa cười vừa nói tiếp:

- Đúng thế, trước tiên cứ đi ngủ đi. Có lẽ mọi chuyện không có nghiêm trọng như những gì chúng ta tưởng tượng đâu. Nói không chừng Trương Hà người ta đi ra ngoài hẹn hò đấy. Chắc ngày mai sẽ trở lại thôi, đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ thế không hay đâu. Tôi thấy cái này đã thành bệnh mất rồi, cần phải trị.

- Nói không chừng bạn học Tiểu Thiện của chúng ta nhớ đến bạn học cũ thời cấp ba. Nhưng bình thường không đủ cam đảm để gọi điện thoại, nên muốn nhân cơ hội này để gọi thôi.

- Ha ha, có lý.

Mấy cô nữ sinh trêu ghẹo lẫn nhau, không ai cho rằng người bạn cùng phòng kia thật sự mất tích.

Bảo vệ của trường này nghiêm ngặt như vậy, thi thoảng đều sẽ có người đi tuần tra, thì sao có chuyện mất tích ly kỳ như vậy được.

- Mấy người đừng có ồn ào nữa? Trước tiên cứ để cho Miêu Tiểu Thiện gọi điện thoại xong hẵng nói.

Người nói chuyện tên là Lưu Tử, cô ta là người bản địa, ở trong phòng được mấy người khác coi là đại tỷ, cho nên lời nói rất có trọng lượng.

Quả nhiên, nữ sinh khác lập tức im re.

Ngày hôm nay tâm trạng của Lưu Tử không được tốt cho lắm, thậm chí có chút bất an. Bởi vì trước đó cô ta từ trong miệng của bạn trai biết được thân phận thực sự của người bạn học cũ thời cấp ba của Miêu Tiểu Thiện.

Rất đặc biệt.

Đặc biệt đến mức ngay cả người bạn trai phú nhị đại của cô ta không có tư cách để tiếp xúc.

Cho nên kể từ sau ngày hôm đó, bình thường cô ta đều cực kỳ khách khí đối với Miêu Tiểu Thiện.

Thời gian gọi điện thoại cũng không dài.

Rất nhanh, cuộc gọi được kết thúc, Miêu Tiểu Thiện bỏ điện thoại di động xuống. Chỉ là sau khi gọi xong, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch. Từ trong mắt có thể thấy rõ sự sợ hãi của cô. Ánh mắt vô ý thức nhìn về phía giường của người bạn Trương Hà kia.

Chiếc giường cực kỳ sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì. Nhưng ở bên cạnh lại có một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, mang theo mùi vị lâu năm.

Dương Gian nói qua, bức tranh sơn dầu này có vấn đề.

Lưu Tử dò hỏi:

- Miêu Tiểu Thiện, cậu sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?

Thân thể Miêu Tiểu Thiện khẽ run lên, sau đó liền lấy lại tinh thần, cô kinh hoảng nói:

- Nhanh, chúng ta mau rời khỏi phòng ngủ. Phải rời khỏi chỗ này mau.

Vừa nói, cô vừa đứng dậy, vội vàng mặc quần áo, giống như muốn bỏ chạy để đào mệnh vậy.

- Đang yên đang lành cậu làm cái gì thế. Hiện tại đang là lúc nửa đêm, bên ngoài lạnh lắm đó.

Những người bạn cùng phòng cũng bị hành động khác thường của Miêu Tiểu Thiện khiến cho hồ đồ.

- Đi chỗ nào cũng được. Tóm lại là chúng ta không thể ở lại đây. Mấy cậu đừng có nhìn tôi, tranh thủ thời gian mặc quần áo rồi đi theo tôi.

Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy những người bạn cùng phòng không có động tĩnh gì thì càng gấp gáp hơn. Cô muốn kéo mấy người kia rời khỏi giường, nhưng dường như mấy người kia cũng không có nhận ý tốt này của cô, ngược lại còn tránh né.

Cô gái tên là Tôn Vu Giai kia còn an ủi ngược lại:

- Miêu Tiểu Thiện, cậu tỉnh táo lại một chút. Đang yên đang lành cậu nổi điên cái gì thế. Không phải là chịu không nổi đả kích nào đó đấy chứ.

Lưu Tử cũng vội vàng lại gần, cô ta hỏi:

- Có phải là người bạn học cấp ba tên là Dương Gian kia nói chuyện gì với cậu ở trong điện thoại không? Cậu cứ nói ra cho mọi người cùng tham khảo.

- Dương Gian nói bức tranh sơn dầu kia có vấn đề. Khả năng cao sự mất tích Trương Hà có liên quan đến chuyện linh dị. Mấy cậu đừng có lề mề nữa, nhanh nghe lời của tôi, rời khỏi đây đi. Sau này tôi sẽ giải thích cho mấy người biết.

Mặc dù Miêu Tiểu Thiện đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lại không đành lòng bỏ lại những người bạn cùng phòng này.

Nhưng những người bạn cùng phòng lại không có ai chịu tin lời của cô nói, bọn họ căn bản không hề có ý định rời khỏi phòng ngủ.

Thực ra cũng không trách được những người kia, hiện tại ngoài trời đang lạnh thấu xương, lại đang là buổi tối. Làm gì có ai lại đi vì một câu nói của người khác mà rời khỏi chỗ ấm cúng này cơ chứ.

Với lại nội quy của trường cũng không cho phép đi ra ngoài vào lúc này.

Lưu Tử phản ứng lại, cô ta có chút khó tin nói:

- Chuyện linh dị? Cậu nói là, trong phòng ngủ của chúng ta có quỷ?

- Tôi cùng không biết, chỉ là Dương Gian bảo bức tranh sơn dầu kia có vấn đề đồng thời nhắc chúng ta nhanh rời khỏi đây.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.