Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1022: Điều Kỳ Quái

Chương 1022: Điều Kỳ Quái

Miêu Tiểu Thiện hơi cúi đầu:

- Thế nhưng mấy người đó là bạn cùng phòng của tôi, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ. Không phải khi ở Thất Trung cậu cũng từng liều mạng cứu bọn tôi hay sao?

Dương Gian trầm giọng nói:

- Cứu không được hết toàn bộ mọi người đâu. Hiện tại chuyện linh dị đang càng ngày càng nhiều, số lượng người bị hại cũng càng ngày càng tăng. Nếu ai mà cậu cũng muốn cứu thì cậu sẽ không thể nào cứu được. Bởi vì cậu sẽ chết nhanh hơn cả bọn họ. Chu Chính là ví dụ tốt nhất, tôi không muốn trở thành Chu Chính thứ hai đâu. Nếu phải lựa chọn giữa được và mất thì vì cái gì tôi không ưu tiên cam đoan sự an toàn cho người thân bạn bè của tôi trước chứ.

Miêu Tiểu Thiện thầm nói:

- Dương Gian, cậu đã thay đổi rồi.

Dương Gian nói:

- Là do cậu quá lương thiện. Nếu tôi mà cũng có tư tưởng giống như cậu thì chắc đã chết từ lâu rồi.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Nếu bức tranh kia đã nguy hiểm như thế, thì cậu có cách gì để khiến cho toàn bộ người trong ký túc xá rời đi không? Tôi không muốn mấy người kia phải trải qua chuyện như vậy, dù sao đối với mấy cô ấy mà nói, chuyện linh dị là một thứ quá mức tàn khốc... Cứ coi như tôi đang cầu xin cậu, có được không?

Nhìn thấy bộ dạng của Dương Gian vẫn cực kỳ lạnh lùng, Miêu Tiểu Thiện lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, sau đó cầu xin.

- Cậu không cần cầu xin tôi, chỉ cần nhờ tôi giúp là được.

Dương Gian không nói nhiều lời, mà cầm lấy điện thoại di động định vị vệ tinh:

- Dựa vào mồm mép của chúng ta mà muốn sơ tán người của một khu ký túc xá là điều không thể nào. Không chừng còn bị người ta bắt lại vì coi là kẻ điên. Hiện tại chỉ có tổng bộ mới có năng lực làm điều này thôi.

Rất nhanh, điện thoại di động định vị vệ tinh đã được kết nối.

Dương Gian mở miệng nói:

- Lưu Tiểu Vũ, là tôi đây.

Lưu Tiểu Vũ nhanh chóng trả lời lại:

- Tôi nghe rồi, có chuyện gì vậy?

Dương Gian nói:

- Hiện tại tôi đang ở trong sân bóng rổ của trường đại học X. Trong tòa ký túc xá nữ sinh của trường đang có sự tồn tại của quỷ. Cô nhanh chóng thông báo cho phía trường học, bảo bọn họ sơ tán toàn bộ sinh viên bên trong ký túc xá đi.

Lưu Tiểu Vũ nhanh chóng hỏi lại, giọng điệu khá cấp bách.

- Tình hình hiện tại như thế nào rồi, có xuất hiện thương vong không?

Dương Gian nói:

- Còn chưa có ai chết, nhưng có một bức tranh của quỷ họa xuất hiện ở bên trong ký túc xá. Cho nên sớm muộn gì cũng sẽ có người chết thôi.

Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:

- Tôi biết rồi, cậu phụ trách xử lý chuyện ở bên kia được không? Bên này sẽ phái một đội đến để giúp đỡ cậu. Hiện tại tổng bộ đã không còn người để phái đi nữa. Mấy người phụ trách đều nhận được nhiệm vụ đi xử lý hết rồi, lần này cứ coi như cậu giúp tôi một lần, có được không?

Dương Gian nói:

- Vậy coi như cô nợ tôi một ân tình.

- Vậy thì cảm ơn cậu.

Lưu Tiểu Vũ thở phào một hơi.

- Cứ thế đi, bảo bọn họ đến sân bóng rổ tìm tôi.

Nói xong, Dương Gian cũng lập tức cúp điện thoại.

Miêu Tiểu Thiện chú ý đến chiếc điện thoại này của Dương Gian, chiếc điện thoại này giống y như đúc với chiếc của Chu Chính. Hiện tại cô mới biết được nửa năm này Dương Gian đang làm cái gì và vì sao hắn lại thay đổi lớn như vậy.

Sau khi để điện thoại xuống, Dương Gian mở miệng nói:

- Có một số việc, dù cậu có muốn từ chối cũng không được, cho nên chi bằng đáp ứng thật sảng khoái. Nếu không sẽ bị một số người khác xem như đây là chuyện đương nhiên. Ngay khi đến đây, tôi đã biết là chuyện này sẽ được tính lên đầu của tôi rồi, thú thật tôi cũng không muốn đi xử lý những chuyện như thế này đâu.

- Dù sao là người thì ai cũng sợ chết hết, tôi cũng không ngoại lệ. Cho nên nếu có thể, tôi không hề muốn đụng phải những thứ quỷ quái kia một chút nào. Nếu lỡ đụng phải mấy con quỷ lợi hại, thì chúa có sống dậy cũng cứu không nổi đâu.

Hắn hơi lắc lắc đầu.

Chỉ là khi bắt đầu trở thành ngự quỷ nhân, bản thân hắn đã thân bất do kỷ. Hắn không thể nào dừng bước lại, nếu không lệ quỷ ở bên trong thân thể sẽ thôn phệ hắn ngay.

- Dương Gian, thật sự xin lỗi...

Lúc này, ở trong căn phòng ngủ của Miêu Tiểu Thiện.

Đầu tiên là Trương Hà mất tích, sau đó Miêu Tiểu Thiện rời đi cùng Dương Gian, sau này Lưu Tử cũng bỏ chạy ra ngoài. Cho nên hiện tại bên trong phòng chỉ còn lại hai người.

Một người tên là Tôn Vu Giai, ngủ ở chiếc giường phía trên của Miêu Tiểu Thiện, người còn lại là Vương Duyệt, nằm ở phía đối diện.

Mặc dù lúc này cũng đã khá muộn rồi, nhưng hai người không hề buồn ngủ.

Chuyện vừa xảy ra mười phút trước vẫn đang canh cánh ở trong lòng hai người.

- Người bạn học cấp ba của Miêu Tiểu Thiện tên là Dương Gian kia có chút quá đáng. Vừa nhìn là đã biết tên này không phải người tốt rồi. Muộn như thế mà vẫn còn ôm Miêu Tiểu Thiện đi ra ngoài, chắc chắn không có ý định tốt. Sau này tuyệt đối không được để loại người như vậy tùy ý bước vào phòng ngủ của chúng ta. Nếu hắn mà còn xông vào như vậy một lần nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.

Vương Duyệt có chút tức giận nói, trong đầu cô ta lúc này còn nhớ lại ánh mắt Dương Gian liếc nhìn cô ta.

Cô ta chưa bao giờ thấy qua ánh mắt ấy từ một người nào khác.

Dường như nó có thể động chạm đến linh hồn của người khác, khiến cho đến giờ trong lòng cô ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Giống như một sát thủ vậy, một ánh mắt đầy rẫy sát khí.

- Vương Duyệt, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái hay sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch