Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1024: Bức Tranh Nguy Hiểm

Chương 1024: Bức Tranh Nguy Hiểm

Vương Duyệt lấy hết dũng khí nói:

- Cậu sợ cái gì vậy, cũng chưa chắc đã là quỷ thật sự đâu. Cho dù có quỷ thật sự đi nữa thì chúng ta cần gì phải sợ. Tôi không tin quỷ lại dám lộ mặt ra ngoài. Nếu không chúng ta đi sang phòng bên cạnh tránh một hôm. Càng nhiều người chắc chắn quỷ sẽ càng sợ.

Ở trong tiềm thức của cô ta, quỷ chỉ coi như là một việc cỏn con, cùng lắm chỉ là dọa người một chút, không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu.

Đây chính là ví dụ điển hình của câu nói nghé con không sợ cọp.

Không trải qua chuyện linh dị thực sự, thì không thể nào biết được cảm giác tuyệt vọng nó khủng bố đến cỡ nào.

Miêu Tiểu Thiện từng gặp phải chuyện linh dị của quỷ gõ cửa ở trường Thất Trung, nên đã trải qua cảm giác này rồi. Vì thế khi nghe Dương Gian nói rằng bức tranh sơn dầu có vấn đề, cô lập tức hận mình không đủ sức để kéo mấy người bạn cùng phòng bỏ trốn ngay lập tức. Nếu không phải những người này không chịu nghe lời của cô thì sao lại chậm trễ thời gian lâu như thế này được. Cho nên khi Dương Gian mắng ba người bọn họ là ngu như heo thì Miêu Tiểu Thiện không có phản bác.

- Xong chưa? Chúng ta đi nhanh đi.

Tôn Vu Giai nhìn thấy Vương Duyệt đã mặc xong quần áo, liền vội vàng mở cửa phòng ngủ để chuẩn bị đi ra ngoài.

- Khoan, đợi tôi một chút, tôi lấy cái túi.

Sau khi mang giày xong, Vương Duyệt đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nên chuẩn bị quay trở lại giường để lấy.

Tôn Vu Giai đứng ở cửa gấp đến mức giậm chân.

- Đến lúc nào rồi mà cậu còn muốn cầm đồ theo.

Vương Duyệt nói:

- Cái túi này tôi vừa mới mua, bên trong có điện thoại với ví tiền. Nếu không cầm theo...

Thế nhưng không đợi cho cô ta nói xong, sắc mặt của Tôn Vu Giai ở ngoài cửa đột nhiên trắng bệch, con ngươi co rụt lại, một cảm giác hoảng sợ nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Bởi vì cô ta nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị, không thể tưởng tượng nổi.

Vào lúc này bức tranh sơn dầu xuất hiện một cách ly kỳ ở trên giường của Vương Duyệt kia đột nhiên xuất hiện sự biến hóa. Vốn dĩ bối cảnh bức tranh tối tăm kia đột nhiên thu nhỏ lại, mà hình vẽ cô gái ở trung tâm đột nhiên to ra, chiếm gần hết toàn bộ khung hình. Nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến cho Tôn Vu Giai cảm thấy sợ hãi.

Điều khiến cho cô ta sợ chính là vào lúc này hai tay của cô gái bên trong bức tranh đột nhiên lòi ra khỏi khung.

Hai bàn tay tái nhợt, không chút huyết sắc kai đang hơi rủ xuống ở bên ngoài khung tranh. Cô ta có thể nhìn rõ mười ngòn của hai bàn tay này, thậm chí nó còn phản lại một chút ánh sáng yếu ớt ở dưới ánh đèn.

Đây là một bàn tay rất hoàn mỹ của phụ nữ, nhưng việc đôi tay này xuất hiện từ trong một bức tranh sơn dầu là thứ khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Đồng thời cũng để cho người ta biết khả năng cao chủ nhân của đôi tay này là một con quỷ đang sợ đang ẩn giấu bên trong bức tranh sơn dầu.

Cảnh tượng kinh hoàng như vậy diễn ra khiến cho vốn đang hoảng sợ không thôi, chỉ trong nháy mắt Tôn Vu Giai liền bị cơn sợ hãi ở trong lòng cắn nuốt.

Cô ta muốn bỏ chạy, nhưng thân thể lại mất đi tri giác, không thể nào hành động được.

Thậm chí cô ta có thể cảm nhận được thời gian ở xung quanh đang dần dần trôi chậm lại, bởi vì cô ta nhìn thấy Vương Duyệt đang đưa tay về phía đôi tay tái nhợt kia mà sờ soạng.

Lúc này Vương Duyệt đang muốn mò để lấy cái túi xách của cô ta, nhưng tầm nhìn hiện tại của cô ta không thể nào nhìn thấy đôi tay đang đưa ra khỏi bức tranh sơn dầu một cách quỷ dị kia.

"Mau, chạy mau, có quỷ, đừng có lấy túi nữa."

Tôn Vu Giai rất muốn hô to lên như vậy, nhưng sau khi há mồm thì lại không cách nào phát ra tiếng được.

Dưới cơn hoảng sợ cực độ, đừng nói là bỏ chạy, dù chỉ là việc nói chuyện thôi mà cũng không nói nên lời. Cứ như một kẻ ngốc vậy, đứng sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

Chuyện như vậy không tính là quá hiếm thấy.

Khi gặp phải chuyện linh dị, rất nhiều người bình thường đều có biểu hiện giống như Tôn Vu Giai. Chỉ có một số người có tố chất tâm lý tương đối tốt thì mới có thể hành động trong đoạn thời gian này.

Bởi vì chiều cao có hạn, cho nên Vương Duyệt không thể nào mò đến chiếc túi xách được. Không còn cách nào khác cô ta đành phải leo lên bậc thang của giường để lấy.

"Thấy rồi."

Vương Duyệt đã nhìn thấy chiếc túi xách của cô ta ở trong góc giường, nên vội vàng đưa tay qua để lấy.

Cô ta chỉ thầm nghĩ là nhanh chóng lấy chiếc túi rồi rời khỏi căn phòng ngủ cổ quái này, còn có chuyện gì thì cứ để đó mai tính.

Thế nhưng khi cô ta vừa mới đưa tay đến gần chiếc túi xách, đột nhiên có một cánh tay tái nhợt, không biết đưa ta từ đâu, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô ta.

Băng lãnh, cứng ngắc, đồng thời còn có một cỗ âm lãnh khiến cho người khác phải sợ hãi truyền đến, làm cho người ta không nhịn được mà phải rùng mình một cái.

- A!

Vương Duyệt vô ý thức hét lên một tiếng, lúc này cô ta không còn muốn lấy chiếc túi nữa, chỉ muốn thu tay lại.

Thế nhưng bàn tay tái nhợt, băng lãnh kia đã túm chặt lấy cổ tay của cô ta rồi, không thể nào rút lại được. Ngược lại bởi vì hành động rụt tay lại của cô ta khiến cho bức tranh sơn dầu vốn tựa vào vách tường kia đột nhiên ngã xuống.

Vương Duyệt bị mất thăng bằng ngã xuống trên mặt đất của phòng ngủ, điều này khiến cho bức tranh sơn dầu ở trên giường cũng rơi xuống theo.

Trùng hợp là bức tranh kia lại rơi ngay vào đầu của cô ta.

Vương Duyệt gào thét giống như bị điên, đồng thời điên cuồng vung vẩy, muốn hất văng cái thứ quỷ dị đang dính lấy tay của cô ta. Nhưng lúc này cô ta chợt phát hiện ra bàn tay tái nhớt đang túm lấy cổ tay của cô ta được thò ra từ trong bức tranh sơn dầu.

Nhưng hiện tại cô ta không còn biết gì nữa, chỉ biết giãy dụa và gào thét.

Từng tiếng gào thét đầy thê lương và tuyệt vọng.

Ở ngoài cửa phòng ngủ, Tôn Vu Giai không thể nào động đậy được vì sợ hãi, cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.

Mặc kệ Vương Duyệt giãy dụa như thế nào, bức tranh sơn dầu kia đều không bị cô ta hất văng đi.

Mà ngược lại, khong mất bao lâu, hành động giãy dụa và tiếng gào thét sợ hãi của Vương Duyệt đã biến mất.

Bởi vì Tôn Vu Giai chỉ nhìn thấy mỗi đôi chân của Vương Duyệt là còn dư ra bên ngoài. Còn lại toàn bộ đã chui vào bên trong bức tranh sơn dầu rồi. Bức tranh sơn dầu này giống như một thứ khủng bố gì nó, nó có thể nuốt một người đang sống sờ sờ. Với lại hai cánh tay tái nhợt thò ra từ bức tranh sơn dầu kia đang túm lấy hai chân của Vương Duyệt, dường như muốn lôi kéo cả người của cô ta lọt vào trong vậy.

Mặc dù cặp chân quen thuộc đang dư ra bên ngoài kia vẫn đang đạp, giãy dụa không ngừng như bị điên. Nhưng tiếng gào thét của Vương Duyệt đã không còn nữa. Tuy nhiên không khó để tưởng tượng ra được sự tuyệt vọng của cô ta vào lúc này là như nào. Tôn Vu Giai không biết phải làm sao, hiện tại cô ta đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho sợ hãi, ngồi co quắp dưới mặt đất khóc thút thít.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Cuối cùng, Tôn Vu Giai nhìn thấy hai chân dư ra bên ngoài kia không còn giãy dụa nữa, giống như đã từ bỏ giãy dụa, hoặc là Vương Duyệt đã chết. Đôi chân thừa ở bên ngoài bức tranh đã mất đi năng lực hành động, chỉ thi thoảng giật giật mấy cái.

Mọi thứ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.

Bức tranh sơn dầu quỷ dị kia nằm yên ắng trên mặt đất. Ngoại trừ một đôi chân đang bị biến dạng vì giãy dụa đang lòi ra ngoài bức tranh ra, thì không còn gì nữa.

Mà vào lúc này.

Bởi vì rời đi trước một bước, hiện tại Lưu Tử đã xuất hiện ở bãi tập thể dục dưới ký túc xá.

Cô ta muốn tìm Miêu Tiểu Thiện, đương nhiên mục đích chính là tìm ra được người gọi là Dương Gian kia, để hỏi xem một chút về chuyện này.

Nhưng không ngờ được rằng, cô ta vừa chạy ra ngoài thì đã không thấy hai người kia nữa. Hiện tại cô ta đã đuổi đến tận sân tập thể dục rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hai người ở xung quanh. Tốc độ biến mất quỷ dị này khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.

"Đúng rồi, gọi điện thoại, mình có thể gọi điện thoai cho Miêu Tiểu Thiện mà."

Lưu Tử hồn nhiên không biết hiện tại trong phòng ngủ của cô ta vừa xảy ra một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Lúc này cô ta đang cầm lấy cầm điện thoại di động và bấm số gọi cho Miêu Tiểu Thiện.

Cuộc điện thoại này dùng để cầu cứu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch