Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1034: Bóng Người

Chương 1034: Bóng Người

*Thêm truyện vào tủ sách để nhận thông báo chương mới nhất

---

Dương Gian không hề chủ quan, chỉ là hắn hơi hành động nóng vội. Muốn nhân lúc sức ảnh hưởng của quỷ họa còn chưa lớn, để giải quyết nhanh gọn hoàn toàn chuyện lần này, như vậy sẽ an toàn hơn.

Nhưng vì sự nôn nóng này, mà hắn đã không kiểm tra kỹ tầng vừa rồi, khiến cho quỷ họa dùng quỷ vực lừa cho một vố. Mặc dù không gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn, nhưng khả năng cao sẽ tạo ra rất nhiều hậu quả xấu.

Vương Tuyền nói:

- Chúng ta đã đến sai tầng, vậy hẳn là hiện tại chúng ta nên lập tức trở về tầng bốn.

Dương Gian trả lời:

- Dựa theo lối suy nghĩ bình thường thì nên làm như vậy, nhưng nếu quỷ đã lựa chọn che giấu đi tầng thứ năm, thì nó sẽ không để cho chúng ta dễ dàng đi vào tầng năm như vậy. Hiện tại chúng ta muốn trở lại tầng vừa rồi, chắc chắn sẽ không hề dễ.

Nói xong, hắn liền quay người rời đi.

Có ở lại đây nữa cũng chỉ làm chậm trễ thời gian mà thôi. Hắn không biết là nếu thời gian trôi qua càng lâu thì quỷ vực có mở rộng ra thêm hay không.

Khi đi trở lại cầu thang vừa rồi, hắn phát hiện ra lối đi xuống phía dưới đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Giống như chỗ này chưa từng xây cầu thang, chỗ đó chỉ có một bức tường gạch vuông vắn. Mà ở bên cạnh, cầu thang đi lên tầng bảy vẫn còn tồn tại như trước.

Khu ký túc xá này chỉ có 6 tầng, lên trên nữa chính là nóc nhà của ký túc xá.

Cho nên không có ai biết được cầu thang này sẽ thông đến chỗ nào, vả lại không có một ai muốn đi lên bậc thang này. Cũng giống như cầu thang hướng xuống vực sâu như vừa nãy vậy.

- Không thấy lối đi xuống dưới nữa?

Vương Tuyền có chút sững sờ, sau đó lập tức nói:

- Nhưng chúng ta có thể bò xuống tầng năm từ tầng sáu, chỗ tôi có mang theo dây thừng, là hàng đặc chế, nên không cần phải lo bị đứt giữa đường đâu.

Nói xong, hắn ta lập tức ra hiệu cho hai người nhân viên lôi từ trong ba lô ra một đoạn giây thừng dài để leo núi màu vàng óng.

Ánh mắt Dương Gian hơi hơi lạnh lẽo.

- Không cần đâu, tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này. Vốn dĩ muốn xài ít đi chút sức lực, nhưng hiện tại xem ra không thể được rồi. Nếu ngay cả bức tranh quèn do con quỷ kia vẽ ra mà không xử lý được, thì cái chức người phụ trách thành phố Đại Xương của tôi chẳng lẽ chỉ là làm cho có hay sao.

Nói xong, sau lưng hắn ngưng tụ thành một cái bóng màu đen không đầu và dần dần thẩm thấu xuống phía dưới.

Quỷ vực có thể ảnh hưởng đến hiện thực, điều này là không hề sai, nhưng nó sẽ không thể nào ảnh hưởng đến quỷ được.

Rất nhanh.

Những khu vực bị quỷ ảnh của Dương Gian bao phủ bắt đầu sụp đổ, hình thành một lỗ hổng, giống như hắn vừa đập vỡ bức tường gạch kia vậy.

Sau đó, quỷ ảnh hơi vặn vẹo một chút và hình thành nên một cái cầu thang màu đen, thông xuống tầng tiếp theo.

- Đi thôi.

Dương Gian dẫn đầu giẫm lấy bậc thang được hình thành từ quỷ ảnh đi xuống dưới.

Mặc dù khá là sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị như này, nhưng Vương Tuyền vẫn ra hiệu cho hai người nhân viên phía sau cùng đi xuống dưới.

Người bình thường mà giẫm phải quỷ ảnh thì đều sẽ cảm thấy không được ổn lắm.

Dường như có vật gì đó cực kỳ âm lãnh đang xâm lấn vào thân thể. Hai chân không hề nghe theo bọn họ sai khiến. Thậm chí Vương Tuyền còn cảm thấy nếu để cho thứ âm lãnh này xâm nhập vào trong người thì chắc chắn cả người sẽ bị mất không chế, sau đó biến thành khôi lỗi của thứ gì đó.

Cũng may là quỷ ảnh đã bị Dương Gian khống chế, dù bên trong nó còn có bản năng muốn thay thế thân thể. Nhưng trước khi thân thể của Dương Gian bị hư thối, thứ này sẽ không thể nào mất khống chế.

Mặc dù có lãng phí một chút thời gian.

Nhưng cuối cùng vẫn trở lại được tầng bốn.

Đúng thế, không hề sai, ở trên cửa của mấy căn phòng ngủ bên cạnh có điền số 401, 402 các thứ.

Còn số phòng của tầng năm không hề xuất hiện, bởi vì nó đã hoàn toàn bị che giấu.

- Lại trở về tầng bốn? Giống như cậu đã nói, tầng năm đã biến mất một cách quỷ dị.

Vương Tuyền xoa xoa đầu, có một loại cảm giác bất lực.

Nếu không phải bên cạnh còn có Dương Gian đi theo, thì có lẽ đã đi đến tầng số bao nhiêu bọn họ cũng không biết. Sẽ bị thứ này vây ở đây cho đến chết, không thể nào thành công xử lý bức tranh kia được.

Thế nhưng hiện tại, hắn ta cũng không lo nghĩ quá nhiều.

Quỷ, vẫn nên giao cho những nhân viên đặc thù đi đối phó thôi. Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đi theo dọn dẹp mấy việc vặt, cứu mấy người học sinh đang bị kẹt lại tại đây, đồng thời mang quỷ họa về.

Dương Gian đưa tay gỡ mấy tấm thẻ trên cửa, nhưng chúng không hề thay đổi khi vào tay của quỷ hắn, điều này chứng tỏ rằng, đây xác thực là tầng bốn.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn lập tức tiết lộ cho Vương Tuyền một chút tin tức quan trọng.

- Cho dù quỷ vực ẩn nấp tốt đi nữa, thì nó sẽ có một điểm kết nối nào đó với hiện thực. Điểm này có thể là bản thân của quỷ, cũng có thể là một món đồ đặc thù nào đó. Chúng ta chỉ cần tìm ra thứ kia là được. Mấy người chú ý đến mọi thứ xung quanh, thử xem có thứ gì khác thường hay không. Quỷ họa không phải người, cho nên không thể nào hoạt động một cách linh hoạt, vì thế sẽ không quá khó tìm kiếm.

Đây chính là sự lý giải của hắn đối với quỷ vực, nếu quỷ sẽ có một số tính chất giống nhau, thì lý giải này của hắn hẳn sẽ không sai.

Ví dụ như quỷ vực của hắn, mặc kệ là mấy tầng quỷ vực, mặc kệ có bao nhiêu thứ giả tạo, đều sẽ có một thứ tồn tại thực sự, hắn không thể thay đổi thứ này được. Đó chính là mắt quỷ của hắn, cũng chính là ngọn nguồn của quỷ vực.

Vương Tuyền đề nghị.

- Mấy người bọn tôi đi qua bên phía phòng ngủ bên kia để tìm kiếm, Dương tiên sinh, ngài đi qua bên này kiểm tra. Ngài coi như thế có được không? Mặc dù việc tách ra để hành động không phải là ý kiến hay, nhưng làm như vậy hiệu suất sẽ cao hơn. Với lại tầng này cũng không lớn, mọi người đều có thể nhìn thấy nhau. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Dương tiên sinh vẫn có phản ứng lại kịp.

- Được.

Dương Gian gật gật đầu, không có từ chối.

Ngược lại, nếu hắn gặp phải nguy hiểm thì có thể chống cự, còn tên Vương Tuyền này lại không được.

Nói cách khác, tên Vương Tuyền này đang tự mạo hiểm.

Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn ta không có được sự can đảm thì sẽ không thể nào đảm nhận được phần công việc này.

Sau khi thương lượng xong, bốn người tách nhau ra để hành động.

Vương Tuyền cùng với hai người nhân viên kia bắt đầu mò mẫm theo bức tường để tiến lên. Bao tay của bọn họ đều là hàng đặc chế, được làm từ vàng, không thể bị quỷ ảnh hưởng. Đồng thời có thể đảm bảo được bức tường mà bọn họ sờ thấy là thật. Như vậy sẽ không có chuyện bỏ lỡ đi phòng ngủ đang bị quỷ ẩn giấu, cũng cam đoan bản thân sẽ không bị lạc đường.

Dương Gian nhìn một chút, khá khen cho người có thể nghĩ ra thủ đoạn này.

Bởi vì cách người bình thường tiếp xúc với chuyện linh dị này đáng để cho hắn học tập.

Dương Gian quyết định học tập, hắn cũng sờ vách tường để tiến lên, hắn không cần mặc bao tay, bởi vì một bàn tay khác của hắn là quỷ, có thể chạm đến quỷ thực sự, thậm chí có thể bắt lấy những con quỷ mà người khác không thể nhìn thấy.

Ầm!

Khi đi ngang qua căn phòng ngủ thứ nhất, hắn dùng chân đá văng cửa, sau đó đi vào trong quan sát một vòng rồi lại đi ra.

Không có phát hiện ra điểm mấu chốt để đi đến tầng năm, cũng không phát hiện ra học sinh bị kẹt lại.

Căn phòng ngủ kế tiếp.

Dương Gian hành động rất nhanh, nhưng không hề nóng vội. Đây không phải là loại cục diện cửu tử nhất sinh, mà chỉ là một chuyện linh dị cực kỳ bình thường, cho nên không cần phải vội vàng.

Mặc dù bên phía Vương Tuyền có ba người, nhưng hiệu suất lại chậm hơn không ít. Lúc này tinh thần của ba người đều cực kỳ căng thẳng, bọn họ không có năng lực như Dương Gian, nên cần phải đặc biệt cẩn thân.

Thế nhưng khi bọn họ đang tìm kiếm điểm mấu chốt để đi đến tầng thứ năm.

Ở cầu thang của tầng bốn, chỗ trước đó bọn họ không nhìn thấy đường ra, mà chỉ thấy một chiếc cầu thang kéo dài xuống dưới vực sâu kia đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Tiếng bước chân có vẻ nhẹ nhàng, không có nặng nề như những cỗ thi thể, cùng không thanh thúy như tiếng chân phát ra khi mặc giày.

Mà giống như tiếng ma sát của chân khi chạm một chút xíu với mặt đất.

Một cái bóng từ chỗ sâu của cầu thang đang chậm rãi đi đến vào lúc này, tiến về tầng thứ tư.

Thi thoảng thân ảnh kia hiện ra khá rõ ràng, rất nhanh có thể nhìn thấy được, bộ dạng của thân ảnh kia là một người mặc bộ quần áo màu đỏ, một đôi tay tái nhợt, tinh tế tỉ mỉ như đồ sứ của một cô gái như ẩn như hiện dưới lớp áo.

Nhưng nếu đến gần và quan sát thật kỹ thì sẽ phát hiện ra, phía dưới của cô gái này căn bản không hề có chân.

Chỉ có hình dáng mơ hồ của hai chân, mà bộ dạng của nó khá mất tự nhiên, giống như được vẽ ra vậy.

Không những thế, khuôn mặt của cô gái này cũng khá mơ hồ, tóc cũng mơ hồ. Nếu như có người bình thường nhìn vào, thì chẳng khác gì đang bị cận thị nặng vậy.

Bất kể là nhìn như thế nào đều không thể nhìn rõ.

Chỉ có duy nhất đôi tay là cực kỳ rõ ràng và bắt mắt, không giống như phong cách mơ hồ của tranh sơn dầu, mà ngược lại có máu thịt thực sự.

Không trách được tiếng bước chân lại nhỏ như vậy, thì ra là đôi chân kia được vẽ ra, đã vẽ ra thì có thể tạo được tiếng bước chân lớn như nào chứ.

Nhờ loại phương thức di chuyển gần như phiêu lãng này, mà cô gái kia đã đi vào đầu hành lang, chỗ mà Dương Gian và mấy người Vương Tuyền vừa mới tách ra nhưng không có một ai phát hiện.

Dương Gian và mấy người Vương Tuyền không phát hiện ra, nhưng có một số người ở phía dưới lại nhìn thấy.

- Chỗ đó có biến?

Có một số nhân viên phụ trách trong nháy mắt trợn tròn hai mắt, giơ tay chỉ về phía cầu thang đi tầng bốn và hô lên.

Những người khác đều nhao nhao nhìn lại.

Nhất thời, đám người đều cảm giác tê dại hết da đầu.

Một thân ảnh đang đứng thẳng tắp ở bên cạnh hành lang, không thể nào nhìn rõ, chỉ thấy một bộ dang hơi mơ hồ, tỏ ra khá tách biệt đối với hoàn cảnh xung quanh.

Cảnh tượng như vậy, bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể kết luận, cô gái này không phải là nữ sinh ở bên trong ký túc xá.

Quỷ hay sao vậy?

Đùa gì chứ, sao quỷ có thể đứng ở đó chờ được?

Ngay lập tức, có một nhân viên quan sát quát to.

- Mau thông báo cho Vương đội trưởng và Dương tiên sinh.

Thế nhưng con quỷ kia đứng ở đó cũng không hề quá lâu, dường như chỉ đứng có một lúc ngắn ngủi, sau đó bắt đầu đi vào bên trong.

Rất nhanh, thân ảnh đi vào bên trong vách tường, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của những người nhân viên kia.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch