WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1047: Ký Ức Quay Về

Chương 1047: Ký Ức Quay Về

Sau khi rời khỏi trường học, Dương Gian cũng không có trở lại khách sạn bình an để nghỉ ngơi.

Nhìn thời gian, hiện tại đã là một giờ sáng rồi.

Việc xử lý chuyện linh dị của quỷ họa khá tốn thời gian. Hiện tại hắn không có ý định giết chết Hạ Thiên Hùng, bởi vì chắc chắn tên này đã cao chạy xa bay rồi, nên dù hắn có muốn giết cũng không có cơ hội.

Nhưng lúc Dương Gian không muốn cưỡng ép giết chết Hạ Thiên Hùng thì đã biết được là sẽ có tình huống như này.

Tên này khá dễ giết, nhưng mấy con quỷ của hắn ta lại không dễ dọn dẹp.

Lại thêm lúc đó Miêu Tiểu Thiện gặp phải chuyện linh dị của quỷ họa, cho nên Dương Gian chỉ có thể lựa chọn một trong hai mà thôi.

Vừa đi bộ ở trên con đường vắng lặng, Dương Gian dùng bàn tay đang đeo bao tay màu vàng óng móc điện thoại di động từ trong túi ra.

Có sự ngăn cách của bao tay, nên bàn tay quỷ không có hủy đi chiếc điện thoại này.

Dương Gian bấm số một cái.

Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.

- Cô đang ở đâu?

Giọng điệu của Dương Gian rất lạnh lùng, trong mắt của hắn giống như không có chút tình cảm nào vậy.

Trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói của Lý Dao.

- Muộn như vậy rồi anh mới chịu gọi điện cho em hay sao? Em còn tưởng là anh sẽ không tìm em nữa cơ.

Dương Gian nói:

- Đừng có phí lời nữa, hiện tại cô đang ở đâu, tôi có chuyện cần tìm cô.

Dương Gian tức giận nói:

- Có việc thì anh mới nhớ đến tôi, không có việc thì mặc kệ, ném tôi ở xó nào cũng không hay. Anh có thể có một chút phong độ của đàn ông được không? Hiện tại tôi đang dạo phố, định đi ăn chút gì đó rồi về ngủ. Hiện tại bên ngoài lạnh như vậy, tôi không muốn tiếp tục ngồi bên ngoài nói chuyện với anh đâu.

- Đến chỗ vắng vẻ nào đó rồi ngồi chờ tôi.

Nói xong, Dương Gian cũng cúp điện thoại.

- Ê ê, hiện tại tôi muốn trở về nhà để ngủ, không muốn đợi anh đâu.

Ở trên một con phố ăn uống, Lý Dao hét to vào điện thoại, thế nhưng bên kia đã cúp máy rồi, điều này khiến cho cô ta càng tức giận hơn.

Số lượng chuyện xảy ra hôm nay đã đủ nhiều rồi, nên lúc này tâm trạng của cô ta không được tốt, không nghĩ ngay khi cô xả gần xong và chuẩn bị về nhà thì lại bị Dương Gian cuốn lấy.

- Đúng là không có cách nào thuyết phục, lúc này rồi còn gọi điện cho người ta, chẳng hiểu cách chiếu cố phụ nữ một chút nào. Thật là, không hiểu vì sao mình lại có thể thích một người như vậy được chứ. Trong mắt của anh ta cả người mình chỗ nào cũng có khuyết điểm, ngay cả một chút ưu điểm dù nhỏ nhoi cũng không có. Mình có thể chịu đựng được người có tính cách như vậy cho đến ngày hôm nay thì đúng là kỳ tích thật rồi.

Lý Dao vừa lầm bà lầm bầm, vừa rời đi phố ăn uống, đi đến một bãi đất trống ở gần đó chờ lấy.

Thế nhưng cô ta không biết một điều là, bình thường loại người như Dương Gian không có nói chuyện nhiều với người, phần lớn thời gian bọn họ dành cho việc tiếp xúc với quỷ. Cho nên dù tính cách của hắn có khiến cho tất cả mọi người chán ghét đi nữa cũng không hề ảnh hưởng đến sự trưởng thành và tiến bộ của hắn.

Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau.

Ngay khi Lý Dao cảm thấy bản thân chắc bị gió lạnh hun cho thành bệnh, thì mới nhìn thấy một chiếc taxi chầm chậm dừng lại gần đó, sau đó Dương Gian leo từ trên xe xuống.

Thấy vậy, Lưu Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ trong lòng.

"Không trách lại lâu như như vậy, thế mà bắt xe chạy đến."

Dương Gian nhìn thấy Lý Dao, hắn trực tiếp đi qua phía này.

Vừa nhìn thấy mặt Dương Gian, cơn giận đùng đùng trong bụng của Lý Dao bạo phát ra vì nhịn không nổi.

- Rốt cục tối hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà anh lại thả Hạ Thiên Hùng rời đi. Anh có biết là tại thời điểm tôi đi vào xem đã dụng phải tên đó, thiếu chút nữa là bị giết rồi. Mà khi đó, từ đầu đến cuối anh đã đi đâu vậy, chẳng hề thấy mặt anh, cũng chẳng thèm giúp tôi. Có phải đối với anh, tôi chết hay không không quan trọng phải không? Hiện tại mọi chuyện đã rối tùm lum rồi, tôi nhìn xem ngày mai anh thu thập chuyện này như thế nào.

Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, dường như không nghe thấy những gì cô ta nói, chỉ đáp:

- Hiện tại chuyện của Hội anh em đã không còn liên quan gì với cô nữa, không, tôi nói sai, hẳn là chuyện của tôi đã không còn liên quan gì với cô nữa.

Lý Dao khẽ giật mình:

- Lời này của anh là có ý gì?

Dương Gian nói:

- Giống như nghĩa đen của câu nói. Từ giờ trở đi tôi không cần đến cô nữa.

Vốn Lý Dao còn tưởng là câu nói đùa, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng của Dương Gian cùng với bộ dạng không có ý định giỡn hay đùa của hắn.

Cô ta lập tức nhíu mày, đồng thời nói ra suy đoán của bản thân.

- Sau khi lợi dụng xong, anh lại muốn bỏ tôi? Hay là anh đang lo lắng tôi bị cuốn vào bên trong chuyện của Hội anh em, cho nên cố tình nói ra như vậy, để phân rõ giới hạn?

Dương Gian nói:

- Là cái trước. Đối với tôi mà nói, giá trị của cô chỉ có thể kéo dài được đến ngày hôm nay thôi.

Nhất thời Lý Dao tỏ ra giận giữ.

- Chết tiệt, cho nên anh muốn qua sông đoạn cầu? Kéo quần lên thì coi như không quen đúng không?

Dương Gian vẫn rất bình tĩnh:

- Đừng có nói khó nghe như vậy. Chẳng lẽ cô không nghi ngờ một chút nào về việc vì sao cô lại thích tôi hay sao?

Lý Dao nói:

- Ý của anh là gì?

Sắc mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, mở miệng nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta mới chỉ gặp nhau có một lần, căn bản trước đó hai chúng ta có thể gọi là không quen không biết, đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố này. Mà cô là trợ lý của của tòa cao ốc bình an của Hội anh em. Vậy thì vì sao cô lại đột nhiên yêu một vị ngự quỷ nhân đến từ nơi khác thế? Với lại việc yêu thích của cô không có bất cứ dấu hiệu nào. Cô cũng đã lớn rồi, đã thành thục, cũng khá thông minh, đã qua cái thời kỳ mơ mộng tình ái. Cho nên việc yêu thích một người xa lạ vô duyên vô cớ, hơn nữa còn là địch nhân của mình, cô thấy khả năng này có lớn không?

Nghe Dương Gian nói như vậy, sắc mặt Lý Dao lập tức thay đổi.

Bởi vì trong lời nói của Dương Gian vô tình tiết lộ một sự thật cực kỳ đáng sợ.

Đáng sợ đến mức cô ta không dám nghĩ.

Nhưng trong câu nói của Dương Gian, có một câu cô ta cực kỳ tán thành, đó chính là vì sao cô ta lại yêu Dương Gian một cách vô duyên vô cớ?

Người đàn ông này và người đàn ông lý tưởng của cô ta không hề dính líu chút nào với nhau.

Không học thức, lại phách lối, thô lỗ, quả thực đây đây là ác mộng của phụ nữ khi sở hữu hắn. Nếu không phải là ngự quỷ nhân thì người như vậy chỉ là một tên điếu ti thực sự.

Nếu là trước đây, gặp phải loại người này cô ta đều có cảm giác buồn nôn, cảm thấy ô nhiễm con mắt.

- Tôi, tôi quen anh qua tư liệu, sau đó liền liền thích anh.

Sắc mặt của Lý Dao có chút bất an, bắt đầu cố nhớ lại những thứ có liên quan đến Dương Gian.

Cô ta phát hiện ra tất cả những thứ có liên quan đến Dương Gian đều bắt đầu từ lúc cô ta chỉnh sửa hồ sơ.

Dương Gian lại nói:

- Tư liệu? Cô xác định là đã đọc qua hồ sơ của tôi? Hiện tại cô có thể nhớ ra được là tập hồ sơ kia nằm ở đâu không?

- Phần hồ sơ của anh đặt ở...

Nói đến đây, Lý Dao lập tức cứng đờ.

Trí nhớ của cô ta rất tốt, nhưng lại không thể nào nhớ nổi tư liệu của Dương Gian đặt ở chỗ nào. Cô ta chỉ biết là có một phần tư liệu như thế, đồng thời cô ta đã nhìn qua nó, nhưng ngoại trừ điều đó ra cô ta không hề nhớ bất cứ manh mối nào có liên quan đến phần hồ sơ kia nữa. Dường như phần hồ sơ kia đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của cô ta vậy.

Chẳng lẽ...

Sắc mặt Lý Dao lập tức thay đổi, dần dần cô ta cũng ý thức được bản thân dường như có chút gì đó là lạ.

- Phát hiện ra rồi à?

Khóe miệng Dương Gian nở một nụ cười lạnh lùng:

- Nhắc nhở rõ ràng như vậy, với sự thông minh của cô, phát hiện ra nó cũng là điều bình thường thôi. Dù sao tôi cũng không có ý định sử dụng cô nữa. Bởi vì nếu để thời gian kéo dài quá lâu, không cần tôi nhắc nhở, cô cũng sẽ tự động phát hiện ra vấn đề. Nếu để đến lúc đó, người gặp phiền phức sẽ là tôi. Dù sao không phải lúc nào tôi cũng rảnh rỗi để chú ý đến tình trạng của cô, nên dứt khoát cắt đứt thì hơn.

- Anh, anh đã làm cái gì với tôi vậy?

Lý Dao ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta lúc này đã tràn ngập sự sợ hãi cùng bất an.

Dương Gian nói:

- Trong lòng cô đã có đáp án rồi đó.

- Tôi, tôi bị quỷ ảnh hưởng.

Thanh âm của Lý Dao có chút run rẩy, dùng hay tay ôm lấy nhau, cảm giác thân thể đang run rẩy không ngừng.

Dương Gian không có trả lời, mà chỉ hỏi lại một vấn đề cực kỳ cổ quái:

- Lý Dao, một cộng một bằng mấy?

Đây là một cái ám hiệu.

Lúc trước, khi sửa đổi trí nhớ của Lý Dao, hắn đã cố ý lưu lại nó, chỉ cần hắn hỏi vấn đề này, Lý Dao lập tức khôi phục lại được trí nhớ trước đây.

Nhưng trước đó hắn chưa từng thử qua phương pháp này, cho nên lần này hắn quyết định dùng Lý Dao để kiểm chứng xem nó thế nào.

Sau khi Dương Gian hỏi ra vấn đề này, Lý Dao lập tức đứng sững sờ tại chỗ.

Sau đó, một cỗ trí nhớ xuất hiện một cách quỷ dị ở trong đầu của cô ta. Cái này là trí nhớ vốn có của cô ta, chỉ là không biết vì sao trước giờ cô ta lại quên nó đi, giống như bị mất trí nhớ vậy. Nhưng hiện tại nó đã trở về, cô ta đã nhớ lại hết mọi thứ.

Nhớ ra.

Cô ta đã nhớ ra được.

Lần gặp mặt thứ nhất giữa cô ta và Dương Gian là tại cao ốc bình an.

Cô ta chưa từng nhìn qua hồ sơ của Dương Gian, cũng chưa từng gặp hắn, càng không có lý do gì để yêu hắn cả.

Ngày hôm đó, cô ta trở về nhà sau khi tan tầm, đột nhiên cô ta phát hiện ra xe cộ xung quanh càng ngày càng ít, dần dần, đến cuối cùng xung quanh chỉ còn lại mỗi một mình cô ta.

Khi đó cô ta rất sợ hãi, tưởng rằng đã đụng phải chuyện linh dị, nên muốn bỏ chạy.

Thế nhưng lúc quay người lại, cô ta lại gặp phải Dương Gian.

Dương Gian ngồi đọc báo dưới ánh đèn đường .

Một tờ báo nhuốm máu, nó vừa quỷ dị vừa cũ kỹ. Cuối cùng, trước khi bị mất trí nhớ, chính miệng Dương Gian đã nói thì thầm với cô ta rằng hãy từ bỏ trí nhớ của chính mình.

Sau đó cô ta xuất hiện ở trong khách sạn Bình an, nằm ngủ cùng một chỗ với Dương Gian. Đồng thời kể từ đó về sau, vốn là ghét Dương Gian, cô ta lại thay đổi thành yêu thích hắn.

Cũng vì thế mà cô ta liều lĩnh giúp hắn đối phó với Hội anh em, thu thập tình báo cho hắn, dẫn hắn đi giết người của Hội anh em.

- A!

Sau khi hiểu hết mọi chuyện, Lý Dao có một loại cảm giác muốn sụp đổ, cô ta không thể kìm chế nổi phải ôm đầu và thét lớn.

Những người gần đó nghe tiếng thét này thì nhao nhao nhìn sang.

Nhưng những ánh nhìn đó cũng chỉ là vì tò mò mà thôi, không có ai có ý định xen vào chuyện của người khác. Phần lớn người đều chỉ nhìn ngó một vài lần, sau khi hết tò mò thì lập tức rời đi, chỉ có một ít mê chuyện bát quái thì đứng lại hơi lâu.

Dương Gian mở miệng nói:

- Nhớ ra rồi à?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.