WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1069: Từ Chối

Chương 1069: Từ Chối

Trần Thục Mỹ hơi quan sát một chút về người thanh niên xa lạ đang đi vào nhà của cô ta.

Trước đó cô ta có nghe Hùng Văn Văn bảo là muốn dẫn đội trưởng của nó đến. Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng đội trưởng sẽ phải là người đàn ông 30, 40 tuổi, là một người thành thục cùng trầm ổn. Nhưng hiện tại, nhìn người thanh niên tên là Dương Gian này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi thôi. Vả lại da thịt rất trắng, giống như không được khỏe cho lắm. Khuôn mặt khá đẹp trai, dù không phải là đẹp đến mức khiến người ta muốn nựng, nhưng không thể nào tránh thoát khỏi ba chữ tiểu bạch kiểm được.

Chỉ là đôi mắt của hắn cực kỳ sắc bén, không giống những ánh mắt phù phiếm, nhí nhảnh hay tinh ranh của một người thanh niên trẻ tuổi. Mà nó khiến cho người ta cảm thấy một loại nguy hiểm nói không nên lời, để cho người ta biết, loại người này không dễ ở chung.

- Đội trưởng Dương, cậu cứ ngồi trước đi, tôi vào mang thức ăn ra.

Trần Thục Mỹ không có dò xét quá nhiều, cô ta chỉ muốn xác nhận xem người thanh niên tên là Dương Gian này có đáng tin cậy hay là không.

Con trai của cô ta, Hùng Văn Văn, tuyệt đối không thể đi theo một người đội trưởng không khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.

Thế nhưng, ngay khi cô ta vừa quay đi, tính cách hùng hài tử của Hùng Văn Văn lập tức lộ ra. Nó cười đắc ý bảo:

- Thế nào? Tôi không có nói khoác phải không? Có phải là mẹ tôi rất xinh đẹp đúng không? Hiện tại tôi sẽ giới thiệu mẹ của tôi cho anh, nhưng anh không thể đổi ý việc mà anh đã đáp ứng tôi lúc nãy nhé. Sau này gặp phải chuyện gì anh cũng phải chiếu cố cho tôi, nếu không tôi sẽ lén nói xấu anh cho mẹ tôi nghe đó.

- …

Đến giờ phút này thì Dương Gian mới hiểu được, ý định của tên Hùng hài tử này là cái gì.

Mà Trần Thục Mỹ đang chuẩn bị bưng thức ăn đi ra, nghe được lời này của Hùng Văn Văn thì thân thể có chút giật mình, thiếu chút nữa là đã làm rớt bát thức ăn trên tay.

Văn Văn mang người thanh niên tên Dương Gian đến để gặp mặt là vì nguyên nhân này?

Có phải là quá lâu rồi đứa nhỏ này không có bị đánh hay sao, ngay cả mẹ của nó nó cũng dám bán.

Thế nhưng...

Trần Thục Mỹ cũng không có tức giận vì đứa con trai, cô ta chỉ có chút tò mò, bởi vì kể từ sau khi cha của Hùng Văn Văn mất đi. Bất cứ người đàn ông nào đi vào trong chỗ này, nó đều rất cảnh giác, sợ cô ta kiếm cho nó thêm một người cha dượng. Thậm chí vì thế mà nó dọa rất nhiều anh em bạn bè, thân thích của cô ta. Điều này khiến cho khách ít khi đến thăm nhà hai mẹ con.

Vậy thì vì sao lần này nó lại chủ động mang Dương Gian về nhà?

Là do đứa nhỏ này bị lừa?

Khả năng này không hề lớn, bởi vì tính cảnh giác của Hùng Văn Văn rất mạnh, lại thêm có được năng lực đặc thù, không ai có thể lừa được nó.

Lần trước có một người tổng giám đốc trẻ tuổi đã đích thân chạy đến nhà để nói chuyện Hùng Văn Văn với cô ta, tỏ ý muốn mới Hùng Văn Văn gia nhập công ty, thế nhưng kết quả thì sao, cuối cùng vẫn bị Hùng Văn Văn đuổi đi.

Trần Thục Mỹ nói:

- Đội trưởng Dương, cơm canh đã xong rồi, ăn cơm trước đi. Đây đều là những món ăn bình thường, không biết có hợp khẩu vị của cậu không nữa. Văn Văn, con cũng ăn cơm đi. Đừng có chơi điện thoại nữa, hiện tại trời đang lạnh rồi, ăn lúc nóng cho ấm.

Dương Gian ngồi xuống rồi nói:

- Dì Trần, dì cứ gọi tôi là Dương Gian được rồi, hiện tại tôi vẫn chưa được tính là đội trưởng đâu.

Trần Thục Mỹ nhìn hắn rồi nói:

- Tôi không biết nhiều chuyện của tổng bộ, cậu cũng đừng có trách. Nhưng nhìn bộ dạng của cậu dường như rất trẻ, không biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi.

Dương Gian nói:

- Vừa đúng hai mươi, năm ngoài mới tốt nghiệp cấp ba xong.

Trần Thục Mỹ đang dùng cơm, nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa bị sặc, cô ta kinh ngạc nhìn Dương Gian.

Cái gì?

Chỉ mới tốt nghiệp cấp ba?

Trần Thục Mỹ dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi:

- Cậu mới tốt nghiệp cấp ba?

Dương Gian nói:

- Vâng, đúng thế, nếu không phải vì lúc đó xảy ra chuyện linh dị thì hẳn lúc này tôi đang học đại học năm thứ nhất.

Trần Thục Mỹ có chút xấu hổ cười cười:

- Vậy thì cậu thật sự rất lợi hại rồi, còn trẻ như vậy mà đã làm được chức đội trưởng.

- Dì Trần, điều này cũng không có gì để mà khen cả đâu. Loại người như chúng tôi mạng sống đều rất ngắn. Có lẽ tháng này còn sống nhăn, nhưng tháng sau mộ đã mọc đầy cỏ.

Dương Gian nuốt một miếng cơm, sau đó nhìn Hùng Văn Văn và nói:

- Nó cũng giống như vậy. Mặc dù tổng bộ đã bảo vệ nó rất tốt nhưng thực tế là thực tế, sẽ không vì điều này mà thay đổi.

- Nếu dì Trần đã biết được tin tức về phương diện này thì hẳn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình rồi phải không?

Nụ cười xấu hổ trên mặt của Trần Thục Mỹ lập tức biết mất, lúc này trong mắt cô ta chỉ có sự ưu sầu cùng thương cảm. Mặc dù lời Dương Gian nói ra có chút chói tai nhưng đây đều là sự thật.

Loại năng lực kia của Hùng Văn Văn cũng có cái giá của nó, đây là điều mà lúc trước, đội trưởng Triệu, Triệu Kiến Quốc đã nói cho cô ta biết.

Trần Thục Mỹ nói:

- Cho nên tôi mới hy vọng Hùng Văn Văn có thể tìm ra được một vị đội trưởng có năng lực xuất chúng. Sau này có thể bảo vệ nó, để nó sống sót thật tốt. Không biết đội trưởng Dương có thể cam đoan điều này với tôi không?

Dương Gian nói:

- Tôi có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ khi ở trong tình cảnh như này. Nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc, không có một vị đội trưởng nào dám nói có thể bảo vệ Hùng Văn Văn thật tốt. Còn về phần đảm bảo cho nó sống sót thì lại càng khó. Ngay cả bản thân mình mà tôi cũng không thể nào cam đoan được, làm sao dám nói có thể đảm bảo Hùng Văn Văn đây.

- Với lại... Dù thực sự có cách để sống sót nhưng nó lại vô cùng nguy hiểm. Cho nên tôi không thể nào đưa ra lời cam đoan với dì được.

Trần Thục Mỹ nghe Dương Gian nói như vậy sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta bỏ bát đũa xuống, sau đó nói:

- Nếu cậu đã không thể nào bảo đảm sự an toàn cho Văn Văn, tôi cũng không thể yên lòng khi giao Văn Văn cho cậu được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.