WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 604: Cầu Cứu

Chương 604: Cầu Cứu

“Tôi là Đồng Thiến. Hiện tại đã tiến vào khách sạn Caesar. Căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất thì địa điểm đầu tiên xảy ra sự kiện khí cầu đầu người là tại đây. Cá nhân tôi cảm thấy khách sạn này có vấn đề…”

“Tôi đã tới tầng hai, khách ở đây khá nhiều, hết thảy đều bình thường… Hiện tại trời đã tối, tôi tính sẽ vào khách sạn trước, ở lại tiếp tục điều tra. Bất quá sau khi cân nhấc về vấn đề an toàn, tôi cảm thấy tốt nhất nên phong tỏa khách sạn. Có điều tôi vẫn chưa thực hiện, vì lúc này vẫn chưa có chứng cứ gì cả. Tùy tiện phong tỏa một khách sạn lớn rất khiến mọi thứ lâm vào khủng hoảng.”

“Sau khi ngủ một giấc, tôi rời khỏi phòng thì phát hiện bản thân bị lạc. Tầng ba có vấn đề. Nơi này như biến thành một mê cung vậy. Có nhiều gian phòng mới xuất hiện. Cái này có chút giống với… quỷ vực.”

“Đường truyền điện thoại đã bị cắt đứt. Này không do chuyện linh dị tạo thành mà bị một loại tín hiệu khác cố ý can thiệp vào. Hiện tại tôi chỉ có thể thông qua việc ghi âm để ghi lại mọi tin tức.”

Dương Gian vừa lái xe vừa nghe đoạn ghi âm của Đồng Thiến.

"Ông. . ."

Thời điểm hắn đang nghe thì bên trong điện thoại truyền tới âm thanh điện tử bén nhọn. Loại tạp âm này kéo dài thật lâu, đè lên bản ghi âm.

Nội dung then chốt phía sau dường như đều bị hủy.

- Sao có thể, điện thoại của Đồng Thiến được lấy ra từ trong bụng cô ấy. Thời gian qua chưa từng bị ai chạm qua, sao có thể hủy bản ghi âm được? Hay là sau khi bị hại, điện thoại đã rơi vào trong tay con quỷ kia.

Dương Gian nhíu mày, tiện tay tắt điện thoại di động.

Vốn hắn nghĩ có thể dựa vào đoạn ghi âm để tìm ra đầu mối. Hiện tại mọi thứ còn khó khăn hơn. Tất cả tin tức đã bị hủy. Toàn bộ bí mật vẫn được giữ kín bên trong khách sạ Caesar.

- Dương Gian, có một tin xấu phải nói cho cậu.

Âm thanh của Tần Mị Nhu chợt truyền tới.

- Cô nói đi.

Dương Gian đáp.

Tần Mị Nhu nói:

- Quách Phàm phát tín hiệu cầu cứu. Tình huống của anh ta không tốt, hiện bị vây trong phòng số 31 của khách sạn. Tình huống rất khẩn cpas. Hiện tại cậu hãy dùng quỷ vực tiến vào đó đi trong thời gian ngắn nhất đi. Hi vọng cậu mau chóng hành động.

Phòng số 31?

Nghe tới con số này Dương Gian biến sắc. Đây là manh mối Triệu Lỗi đã để lại. Hắn nói con quỷ đó ở trong căn phòng này.

Có điều thông tin tủ quỷ đưa ra lại là phòng 13.

- Phùng Toàn đâu?

Dương Gian không vội vã trả lời mà lập tức hỏi.

- Đã mất liên hệ hệ, tình huống hẳn cũng không ổn.

Tần Mị Nhu nói.

- Vậy tôi cự tuyệt chi viện.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Gian lập tức lạnh giọng đáp.

- Vì sao?

Tần Mị Nhu có chút kinh hãi. Theo lý mà nói Dương Gian phải hành động ngay mới đúng. Dù hắn và hai người kia có chút tư thù đi nữa.

- Chẳng lẽ cậu muốn ngồi đó trơ mắt nhìn họ hi sinh ư? Cậu tuyệt đối đừng làm như vậy. Đây không phải lúc để ý tới ân oán cá nhân đâu.

Dương Gian nói:

- Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi khẳng định tín hiệu cầu cứu này là bẫy, nó nhắm vào tôi. Mặc kệ tín hiệu đó là thật hay giả đi nữa, nếu hắn muốn cầu cứu thực sự thì tín hiệu sẽ không được phát ra. Tôi nhận ra được điều đó từ đoạn ghi âm của Đồng Thiến.

- Trong khách sạn có máu làm nhiễu tín hiệu. Nếu đó là thật thì lệ quỷ sẽ không cho phép Quách Phàm truyền tin đâu. Điều này có ý gì thì người ngu cũng hiểu.

- Lệ quỷ muốn dụ viện binh tới?

Tần Mị Nhu có chút giật mình nói.

Dương Gian trả lời:

- Không sai lắm. Trước đó tôi đã nói lệ quỷ lần này không hề bình thường. Nó có thể khống chế ký ức con người, khiến họ trở thành quỷ nô. Dưới loại tình huống này, tôi không chỉ phải đối phó với một con quỷ nữa mà là một đám người. Còn là một đám người thông minh.

- Mặc khác, tình hình trong khách sạn rất nguy hiểm. Không chỉ có một con quỷ đây, vật kia chọn chỗ đó để bố trí cũng có nguyên nhân cả.

- Thế nhưng cậu cũng không thể thấy chết không cứu. Dù là âm mưu đi nữa cũng phải cố gắng chứ. Nếu hai người kia chết thì chuyện này sẽ trở nên phức tạp hơn, mọi chuyện càng khó mà kết thúc.

Tần Mị Nhu trầm mặc một chút rồi mở miệng nói.

Dương Gian có chút tức giận:

- Thế nên tôi ghét nhất là đồng đội heo. Trước đó tôi đã bảo Triệu Kiến Quốc lệnh cho họ rời đi rồi. Vậy mà họ nhất quyết chui đầu vào tròng. Thậm chí tôi còn không biết họ có bị thay đổi ký ức chưa. Cộng thêm mặt quỷ của Đồng Thiến đã bị đoạt, chuyện khí cầu vẫn chưa tra ra. Hết thảy không thể khống chế.

- Nếu tôi tiến hành chi viện, không tốt lại chết trong tay Quách Phàm. Cô làm sao chứng minh hắn vẫn binh thường? Vạn nhất hắn đã bị thay đổi ký ức, trở thành đồng bọn của lệ quỷ thì tôi phải là sao? Tôi mà chết thì mọi chuyện thật sự mất khống chế. Đến lúc đó thành phố Trung Sơn sẽ luân hãm, trở thành sự kiện linh dị cấp S.

Nghe được những phân tích này, Tần Mị Nhu trợn tròn mắt.

Cô chỉ là người liên lạc, căn bản không cân nhắc nhiều như thế. Chỉ phụ trách truyền tin mà thôi. Lúc này nghe Dương Gian phân tích tỉ mỉ, cô không khỏi cảm thấy có chút choáng váng.

Thì ra quỷ còn có thể khủng bố như vậy.

Tần Mị Nhu vốn nghĩ Trung Sơn chỉ là sự kiện linh dị cấp A. Có Quách Phàm, Phùng Toàn và Dương Gian thì rất nhanh là giải quyết xong.

Kết quả mới một ngày trời mà mọi chuyện đã đột ngột thay đổi.

Quách Phàm cầu cứu, Phùng Toàn mất liên lạc, Dương Gian hành động khó khăn.

Duy chỉ có Đồng Thiến là được cứu về, có điều cũng chẳng giúp được gì.

Tần Mị Nhu không ngốc, cô dần ý thức được những gì Dương Gian lo lắng sẽ thành hiện thưc. Hết thảy phát sinh quá nhanh. Có lẽ đó là cái bẫy đã được bố trí từ trước. Bằng không sao mọi chuyện lại dần bất lợi cho họ thế kia?

- Vậy là sao bây giờ?

Hiện tạo Tần Nhu Mị vẫn chưa hoàn hồn.

- Cô bào Triệu Kiến Quốc phối hợp làm việc với tôi là được. Đừng có ngu ngốc làm bừa. Tôi làm việc tự có phương pháp riêng, ai muốn thiệp thì tự tới đây mà tiếp nhận nhiệm vụ. Mặt khác, tôi sẽ không cứu Quách Phàm. Này không phải thấy chết không cứu mà là cân nhắc vì đại cục. Nếu các người vẫn nghĩ tôi vì ân oán cá nhân thì mời ngự quỷ nhân khác tới cứu hắn, tôi không phản đối.

Nói xong Dương Gian liền ngắt máy.

- Mọi chuyện dần trở nên mất khống chế từ lúc Đồng Thiến không còn liên lạc được… Nhất định phải tìm ra cách, bằng không đợi con quỷ kia tìm tới thì mình xong đời rồi.

Hiện tại, quỷ báo vẫn đang tích lũy sức mạnh nhằm gia tăng số lượng người khống chế, có điều vẫn chưa đủ để tiến tới hành động cuối cùng.

Dương Gian vừa phanh xe vừa dừng trước đèn đỏ.

- Mình nhớ tổ đội ba người từng tấn công mình của Diễn Đàn Kinh Dị* cũng ở thành phố này. Một trong số họ có một người nữ có thể dùng thanh quỷ tìm người.

*Xem lại chương 461

Bỗng dưng Dương Gian nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.

- Đúng rồi, tìm cô ta. Cô ta cộng thêm Hùng Văn Văn sẽ tạo thành tổ hợp thăm dò mạnh nhất. Giúp mình xác định được mục tiêu nhanh hơn.

Dương Gian suy nghĩ xong thì xuất phát ngay.

Bất quá khi hắn dẫm chân ga khởi động xe thì chợt, một chiếc xe phanh gấp từ phía bên phải Dương Gian.

Sau khi cửa sổ hạ xuống, một nam tử mặc tây trang nhìn thoáng qua Dương Gian, khuôn mặt hiện lên một nụ cười cứng ngắc và quỷ dị.

Nụ cười này cực kỳ quen thuộc với hắn, biểu lộ y đúc mặt quỷ kia.

Trong phút chốc, vẻ mặt Dương Gian biến hóa. Theo bản năng hắn muốn giơ tay lên nhắm bắn khuôn mặt cười nọ.

Dường như nam tư mặc âu phục vẫn không nhận ra sự cảnh báo đến từ Dương Gian. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.

“Chẳng lẽ là người bị thay đổi ký ức? Có giết hắn cũng vô dụng, đầu nguồn chưa được giải quyết thì người bị ngộ hại ngày càng nhiều.”

Cuối cùng Dương Gian cất súng về rồi lập tức dẫm vào chân ga. Chiếc xe bị một tầng ánh sáng đỏ bao phủ, bỗng dưng biến mất trên đương.

Nam tử mặc âu phục vẫn mỉm cười nhìn về phía trước, không nhanh không chậm tiếp tục chạy đi. Cứ như không thấy đằng kia là đèn đỏ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.