Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 888: Lưu Tử Ngu Ngốc

Chương 888: Lưu Tử Ngu Ngốc

*Truyện sẽ ra chương đều lại nhé. Các bạn thông cảm ạ, hãy đề cử và bình luận ủng hộ tinh thần chúng tớ nhé! <3

---

Dương Gian nhìn cô ta, một lát sau hắn cười cười rồi nói:

- Tôi hiểu, ý của cô là cô cảm thấy người bạn cùng phòng rất ưu tú nên không thích hợp để hẹn hò cùng với một tên nhà quê như tôi đúng không? Cô sợ việc này truyền ra ngoài sẽ khiến cho cô mất mặt phải không?

Sắc mặt của Lưu Tử không tốt lắm.

Vậy mà tâm tư của cô ta lại bị Dương Gian nói trúng.

Cô ta cảm thấy loại người ưu tú thì nên đi cùng một chỗ với nhau, sau này, bất kể là làm việc hay sinh hoạt đều có thể hỗ trợ lẫn nhau. Chứ quen biết với một số người không có tác dụng chỉ khiến cho địa vị xã hội của bản thân bị hạ thấp mà thôi. Hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của bản thân.

Dương Gian nói:

- Thực ra cô cũng không cần phải tỏ thái độ như vậy đâu. Tôi và các cô là người của hai thế giới. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có lẽ vĩnh viễn chúng ta cũng không gặp nhau. Cho nên tôi làm việc của tôi, cô đi học của cô, như vậy là tốt nhất. Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Miêu Tiểu Thiện là gì thì đó là chuyện của chúng tôi, cái này không liên quan gì đến cô hết. Cô cảm thấy một người không quen không biết như cô, lại ngồi xía vào chuyện của tôi, như vậy là tốt hay sao? Dù sao cô cũng được coi là sinh viên đại học, ít ra cũng có một chút gì đó gọi là giáo dưỡng đúng không? Chẳng lẽ cô không biết việc hở tý là đi giảng giải đạo lý với người khác là một việc làm cực kỳ đáng ghét hay sao?

Lưu Tử khinh thường nhìn hắn một cái, cô ta có cảm giác chán ghét Dương Gian.

- Tôi chỉ là có lòng tốt muốn khuyên cậu một câu mà thôi. Vậy mà cậu còn không cảm ơn, ngược lại còn mắng tôi nữa?

Dương Gian nói:

- Những lời vừa rồi của cô là từ lòng tốt à? Sao tôi lại nghe chói tai như vậy chứ?

- Lấy ưu điểm của bản thân để đi so sánh với khuyết điểm của người khác. Chỉ vừa chiếm chút ưu thế thì đã tỏ ra đắc chí. Thậm chí còn cảm thấy giống như bản thân đã hoàn toàn chiến thắng vậy. Loại cảm giác đó tốt đến thế sao?

Lưu Tử lập tức mở miệng nói:

- Vậy câu thử nói xem, một người làm thuê như cậu có cái gì mà đòi vượt qua tôi.

Dương Gian thuận miệng nói:

- À, ví dụ ư, vậy thì tôi có thể ở trong khách sạn Bình An, mà cô không ở trong đó được.

Lưu Tử tức giận chửi đổng một câu:

- Cậu bị điên thật rồi, chỉ một cái khách sạn mà thôi, có gì đặc biệt chứ? Theo tôi thấy có lẽ cậu chưa từng ở khách sạn đúng không?

Đúng lúc này, Miêu Tiểu Thiện vừa mới thay váy xong, cô đi ra, tươi cười nói:

- Dương Gian, thấy thế nào? Có đẹp không?

Một chiếc váy màu xanh nhạt khiến cho cô càng trở nên tươi mát, thoát tục hơn, làm người ta phải sáng hai mắt khi nhìn.

Dương Gian cũng không thèm quan tâm đến cô gái tên là Lưu Tử kia nữa, hắn chỉ gật gật đầu rồi nói:

- Ừm, nhìn rất đẹp. Nhưng hiện tại cũng đã muộn rồi, có phải là cậu nên trở về trường học rồi không? Một cô gái như cậu, nửa đêm nửa hôm đi dạo bên ngoài khá là nguy hiểm đó. Nếu lỡ đụng phải chuyện gì đó ngoài ý muốn thì không hay đâu, dù sao cũng không phải lần nào chúng ta cũng may mắn như thế đâu.

- Không phải là còn có cậu giúp tôi hay sao? Sợ cái gì chứ.

Miêu Tiểu Thiện đương nhiên nghe ra được ý của Dương Gian. Ý của Dương Gian chính là đụng phải chuyện linh dị.

Dương Gian có chút bất đắc dĩ nói:

- Có một số việc tôi cũng không thể xử lý được. Tôi là người chứ có phải vạn năng đâu. Với lại mấy ngày gần đây tôi sẽ có một số việc cần phải xử lý. Cậu cùng biết mà, phận làm thuê đều là thân bất do kỷ.

- Vậy... cũng tốt.

Miêu Tiểu Thiện có chút thất lạc, sau đó nói:

- Vậy cậu cho tôi số điện thoại đi. Chắc chắn là cậu đã đổi số điện thoại rồi. Mỗi lần tôi gọi cho cậu đều không thể gọi được.

- Như thế này đi, tôi sẽ cho cậu số điện thoại công tác của tôi. Nếu có việc gì thì nhờ gọi cho tôi ngay.

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Gian quyết định đưa số điện thoại di động vệ tinh cho Miêu Tiểu Thiện. Số điện thoại này cũng không phải gọi theo một cách bình thường mà là dùng cả số và ký hiệu. Sau khi nhận được số điện thoại này, Miêu Tiểu Thiện cũng cảm thấy khá kỳ quái. Vì thế cô gọi thử một lần, xác định là gọi được thì mới chịu yên lòng.

Bất chợt, Lưu Tử mở miệng nói:

- Miêu Tiểu Thiện, chờ tý nữa cậu đi cùng tôi nhé, tôi kêu bạn của tôi đến đón chúng ta.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Không, tôi sẽ nhờ Dương Gian tiễn về đến nhà. Dù sao chúng ta cũng cách trường không quá xa.

- Nếu thế thì tôi đi trước đây, trên đường về nhớ cẩn thận nhé.

Lưu Tử nói xong, nhìn Dương Gian với ánh mắt chán ghét rồi quay người rời đi.

Dương Gian cũng không thèm quan tâm cô gái cao ngạo như Lưu Tử. Hắn chỉ kỳ quái hỏi Miêu Tiểu Thiện:

- Sao cậu lại bảo tôi đưa về? Đi về cùng với bạn học không phải sẽ tốt hơn hay sao?

Miêu Tiểu Thiện cười hì hì, túm lấy tay hắn rồi nói:

- Đi thôi, trước tiên thanh toán giúp tôi đi. Từ trước đến giờ cậu cũng chưa từng tặng tôi cái gì cả, hôm nay tôi sẽ cho cậu cơ hội. Chắc là một địa chủ của thành phố Đại Xương như cậu sẽ không để ý chút tiền lẻ đó chứ.

Dương Gian sờ đầu một cái rồi nói:

- Tôi vẫn luôn điệu thấp. Đây là điều tất cả mọi người đều thấy. Vậy mà cậu lại có thể biết tôi có tiền.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Điều này thì cậu nên đi hỏi người anh em tốt Trương Vĩ của cậu đi. Cậu ta khoe khoang khoác lác cậu trâu bò cỡ nào ở trên internet ấy. Tôi thường xuyên coi livestream của cậu ta. Lần trước cậu ấy chạy qua nhà của cậu để livestream. Còn bảo là ở trên tầng năm của cậu có quỷ nữa, không biết có thật hay là không?

Mặt của Dương Gian đen lại.

Tên Trương Vĩ này lại dám chạy đến tầng năm.

Chỗ kia đúng là có quỷ thật, tấm gương quỷ của hắn cũng đặt ở bên trong một căn phòng trên đó. Ngoài ra còn mấy con quỷ khác.

Xem ra hắn nên đổi một chỗ khác an toàn hơn để cất những thứ kia, chứ để hớ hênh như vậy là không được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch