Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 897: Cao Chí Cường

Chương 897: Cao Chí Cường

Lưu Tiểu Vũ không thể nào để cho chuyện như vậy dễ dàng xảy ra được, cô ta vô cùng hoảng sợ. Cô nhân dịp khi tên Cao Chí Cường này đứng nói chuyện, liền chạy về phía cửa phòng ngủ, đồng thời kêu to:

- Cứu, cứu tôi...

Thế nhưng còn chưa nói xong, vốn cô đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại đứng yên tại chỗ. Thần thái trong mắt cô ta dần dần biến mất, ánh mắt trở nên ngây dại. Sự hoảng sợ trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, bộ dạng lúc này của cô ta giống y như người đồng nghiệp lúc nãy.

- Hiện tại ngoãn ngoãn đi ra đóng cửa lại, rồi nằm ở trên giường đi.

Cao Chí Cường lập tức nói ra mệnh lệnh, khóe miệng hắn ta còn mang theo một nụ cười. Lưu Tiểu Vũ không nói một lời nào, không có phản kháng, cô ta lập tức làm theo những gì hắn ta nói. Liền đi ra cửa đóng chặt nó lại, sau đó đi đến giường và nằm xuống.

- Cô cũng làm theo đi.

Cao Chí Cường chỉ tay vào người đồng nghiệp kia và nói. Cô gái kia cũng làm theo một cách máy móc.

Cao Chí Cường nhìn nhìn thời gian, khẽ rơi vào trầm tư:

- Hiện tại hẳn là không có ai đến quấy rầy mình nữa rồi. Dù sao toàn bộ tín hiệu cũng đã bị che đậy hết rồi. Tiếc là thời gian lại không có nhiều, bị quấy rầy mất một lúc nên giờ chỉ còn có hai mươi phút, tý nữa còn phải tham gia cuộc họp của tổng bộ. Khà khà, bình thường cô liên lạc viên này lại dám dùng giọng điệu lạnh lùng để nói với mình, khiến cho người ta phải tức giận. Cuối cùng hôm nay cũng rơi vào tay của mình, mình đã chờ đợi cái ngày này rất lâu rồi.

Hắn ta cũng không phải chỉ là có ý muốn đùa bỡn phụ nữ một cách đơn giản như thế, mà phần lớn là xuất phát từ tâm lý muốn trả thù. Hắn ta đã nhịn đủ loại thái độ cao lạnh vào ngày thường của người liên lạc viên kia rồi. Một người phụ nữ ngu ngốc, cái gì cũng không biết mà lại dám chỉ huy hắn, một vị ngự quỷ nhân, dựa vào cái gì chứ?

Cho nên hôm nay Cao Chí Cường cảm thấy bản thân hắn ta cần phải đòi lại tất cả mọi thứ. Còn cô gái nhỏ bên cạnh thì cứ coi như hàng khuyến mãi đi.

- Đúng rồi, cô gái nhỏ này tên là cái gì ấy nhỉ? Sao lai quên mất rồi, vừa nãy còn mới nhớ mà.

Cao Chí Cường ngồi lên giường, vốn đang chuẩn bị cởi quần áo của Lưu Tiểu Vũ nhưng hắn ta lại chần chờ một lát vì không nhớ ra tên của cô ta.

Không có tên, cái này có chút xa lạ, không mang đến cảm xúc được.

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên.

- Lưu Tiểu Vũ, cô ta tên là Lưu Tiểu Vũ.

- À, đúng, đúng rồi, cô ta là Lưu Tiểu Vũ...

Cao Chí Cường cười cười, hắn ta không định lãng phí thêm thì giờ nữa. Vốn đang định ra tay với Lưu Tiểu Vũ, cô gái thanh thuần đáng yêu như thế này hắn ta không có gặp nhiều, đáng giá để cho hắn tốn thêm một chút thời gian.

Nhưng sau đó hắn ta lập tức phản ứng lại, thân thể trở nên cứng đờ. Ngay lập tức hắn ta giống như một chiếc lò xo, vội vàng nhảy ra khỏi giường. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh lúc nãy.

- Ai, ai đó? Mau cút ra đây.

- Tôi là người cha đã thất lạc nhiều năm của cậu. Có lẽ cậu lhông nhận ra tôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc một lát nữa thôi cậu sẽ gọi tôi bằng cha.

Từ trong ngóc ngách của căn phòng lập tức vang lên một giọng nói. Chỗ này khá vắng vẻ và tối tăm nhưng sau một giây nơi đó xuất hiện một thứ ánh sáng khá kỳ dị màu đỏ. Từ trong chỗ đó đột ngột xuất hiện một người. Chỗ kia cực kỳ nhỏ cho nên không thể nào có chuyện có một người nấp sẵn ở đó được, cho nên điều này đương nhiên là người vừa xuất hiện kia đã đi xuyên qua bức tường. Một cách thức xuất hiện không hề bình thường.

Quỷ vực?

Cao Chí Cường nhìn thấy vậy thì lập tức trở nên căng thẳng, hắn ta biết chuyện này không ổn rồi. Số lượng kẻ mạnh trong tổng bộ có quá nhiều, với lại hiện tại đang là lúc tổ chức cuộc họp, có trời mới biết là ai trong đám người kia vô tình phát hiện ra chuyện của hắn ta.

Dương Gian lập tức xuất hiện ở bên trong căn phòng, hắn cực kỳ bình tĩnh nhìn lấy Lưu Tiểu Vũ đang nằm trên giường. Thế nhưng lúc này sắc mặt của Lưu Tiểu Vũ có chút ngốc ngốc, vẻ mặt ngô nghê, giống như một đứa con nít vậy. Mặc cho người khác tự ý sắp xếp, không có một chút năng lực tự chủ nào. Còn cô gái ở bên cạnh thì bị hắn trực tiếp coi là không khí.

Nếu đã không biết người kia là ai thì Dương Gian sẽ không rảnh mà đi quan tâm nhiều như vậy.

Cao Chí Cường cau mày, cảnh giác hỏi:

- Cậu là ai? Vì sao lại xuất hiện trong này?

Hắn cũng không nhận ra Dương Gian, có lẽ trước kia hắn ta từng đọc qua hồ sơ về Dương Gian nhưng không thể nào nhận ra dễ như vậy được.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, nhìn lấy hắn ta và hỏi:

- Không phải vừa nãy đã nói cho cậu rồi sao, còn vì sao lại ở đây? Con người của tôi có một thói quen xấu. Đó chính là nhiều mắt cho nên thích nhìn lung tung. Vừa nãy tôi phát hiện ra có người sử dụng năng lực lệ quỷ, tò mò nên chạy đến nhìn một chút. Không nghĩ ra được là lại thấy cảnh tượng kích thích như này. Chỉ là cậu có cảm thấy cậu làm việc này có hơi quá đáng hay không?

Cao Chí Cường bũi môi, nhìn hai cô gái trên giường rồi nói:

- Tôi chỉ chơi đùa hai người kia một lúc mà thôi, chuyện này chắc cũng không liên quan gì đến cậu chứ. Nếu cậu cảm thấy hứng thứ thì tôi sẽ để lại cho cậu một người. Cậu cứ yên tâm đi, hai cô gái kia sẽ không phản kháng đâu. Nhưng cậu phải coi như là chưa từng thấy chuyện này? Tôi cũng không muốn gặp phải phiền phức.

Dương Gian không nói lời nào, hắn chỉ dùng một con mắt đỏ tươi ở trên trán để nhìn chằm chằm vào người này.

Giết tên này ở trong tổng bộ, sẽ không có chuyện gì đấy chứ?

Hiện tại trong đầu của hắn đang suy nghĩ đến chuyện này chứ không phải là đang có ý định thông đồng làm bậy cũng Cao Chí Cường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch