Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 927: Lựa Chọn 2

Chương 927: Lựa Chọn 2

Giống như đang chứng minh lời Tào Duyên Hoa vừa nói.

Dương Gian nhìn thấy cánh cửa bên trong căn phòng kia đột nhiên chấn động, chốt cửa đang rung lắc giữ dội, dường như phía sau cánh cửa đang có thứ gì đó muốn mở nó ra.

Nhưng những sợi xích bằng vàng ở xunbg quanh lại đang ngăn cản cánh cửa bị mở ra, nhưng vì rung lắc quá kịch liệt cho nên thi thoảng nó mở ra một khe hở.

Đằng sau cánh cửa là một mảnh hắc ám, âm lãnh, cực kỳ quỷ dị.

Tào Duyên Hoa nói:

- Yên tâm đi, cánh cửa này phải mở hết thì quỷ mới có thể leo từ trong đó ra được, nếu chỉ mở có một khe nhỏ, hay mở ra một nửa thì quỷ cũng không thể nào đi qua được. Cho nên nhìn bề ngoài thì động tĩnh nó gây ra là cực kỳ lớn, nhưng thực ra lại khá an toàn. Đã nhìn nhiều như thế rồi, cậu đã quyết định được chưa?

- Hiện tại có tiếp tục quan sát cũng không có nhiều ý nghĩa nữa, bởi vì bắt đầu kể từ cánh cửa này trở đi, đằng sau đều là những món đồ cực kỳ nguy hiểm. Tác dụng của chúng kém xa so với tác hại, tin chắc là cậu sẽ không cảm thấy hứng thú đối với chúng đâu.

Thời gian cũng khá lâu rồi, cho nên hắn ta muốn để cho Dương Gian đưa ra quyết định.

Nếu như hắn mang đi một món đồ, thì có nghĩa là hắn lấy đi khen thưởng.

Nếu mang hai thứ, vậy có nghĩa Dương Gian từ bỏ chức vị đội trưởng.

Còn nếu Dương Gian cầm đi ba món, vậy chứng tỏ ra Dương Gian muốn thực hiện giao dịch với Vương Tiểu Minh.

Đây là lựa chọn của hắn.

Tổng bộ không hề có ý định ép buộc hay làm bất cứ điều gì hết, điều này cũng phù hợp với phương án mà Vương Tiểu Minh đề ra lúc trước.

Điều mà Tào Duyên Hoa có thể làm chỉ là gia tăng thẻ đánh bạc mà thôi. Ở đây có rất nhiều món đồ linh dị để cho Dương Gian tùy ý lựa chọn. Không có bất cứ thứ nào đáng giá hơn chúng, nếu như vậy mà Dương Gian còn không hài lòng nữa thì hắn ta cũng đành chịu, không thể làm được điều gì hơn nữa.

Nhưng so với việc ổn định được một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong thì những thứ này không tính là cái gì cả.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Dù sao cũng phải cho tôi chút thời gian để suy nghĩ đã chứ. Hay là ngày hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho Phó bộ trưởng một câu trả lời chắc chắn.

Trước tiên không nên đưa ra quyết định, trước tiên cứ suy nghĩ mấy ngày đã.

Tào Duyên Hoa hơi giật mình một chút, có vẻ như hắn ta không nghĩ ra được là Dương Gian sẽ trì hoãn mấy ngày. Dựa theo tính khí của hắn thì đúng ra phải đưa ra quyết định ngay chứ.

- Có thể, bất quá lần tiếp theo tôi sẽ không tự mình dẫn cậu đi đến đây đâu. Chờ cho cậu lựa chọn xong, tôi sẽ cho người đưa nó đến cho cậu.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

- Không sao, nhưng nếu muốn để cho tôi từ bỏ chức vị đội trưởng, trừ phi tổng bộ cầm một thứ đến để đổi.

- Là thứ gì vậy?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tào Duyên Hoa rồi nói ra với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

- Tôi muốn chiếc đinh đóng quan tài kia. Lúc trước, khi ở trong thành phố Đại Xương, tôi đã đưa quỷ chết đói cho tổng bộ, đồng thời cũng đưa luôn chiếc đinh đóng quan tài. Nếu như tổng bộ muốn động vào quỷ chết đói thì tôi nhất định phải thu hồi lại đinh đóng quan tài. Tôi tuyệt đối không thể để cho nó rơi vào tay của Khương Thượng Bạch được. Mặc dù bề ngoài của tên kia trong hơi ngu ngu, suy nghĩ khá đơn giản, giống như việc hắn ta chỉ muốn đinh đóng quan tài để xử lý Cảnh sát quỷ. Nhưng mục đích thực sự của hắn ta căn bản không phải là chuyện linh dị Cảnh sát quỷ mà chính là đinh đóng quan tài.

- Một khi đinh đóng quan tài rơi vào tay của đám người Hội anh em, tôi lo là tôi sẽ bị bọn họ xử lý.

Tào Duyên Hoa nói:

- Cho nên cậu mới phản đối phương pháp của Khương Thượng Bạch?

Dương Gian nói:

- Liên quan đến tính mạng của bản thân, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ hay sao?

Tào Duyên Hoa trầm ngâm rồi nói:

- Cậu có thể nghĩ đến điều đó thì tôi đương nhiên cũng nghĩ ra được. Cũng vì thế nên tôi mới không đồng ý với phương án của Khương Thượng Bạch. Nếu lựa chọn người thi hành phương án kia thì tôi chỉ chọn Lý Quân, mà không phải hắn ta. Bất quá việc cậu có ý định thu hồi lại đinh đóng quan tài cũng dễ hiểu, dù sao nó cũng là thứ mà cậu tìm ra được.

- Nhưng trước đó cậu cũng đã nói rồi, không thể đụng đến quỷ chết đói. Nếu muốn thu hồi lại đinh đóng quan tài thì đây là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Dương Gian nói:

- Có mạo hiểm hay không thì đó là chuyện mà mấy người cần cân nhắc, tôi không quan tâm. Để tranh thủ được chức vị đội trưởng, tôi cũng đã phải mạo hiểm khá nhiều rồi. Cho nên không thể vì một câu nói của anh mà tôi lại phải từ bỏ được. Đương nhiên tổng bộ cũng có thể từ chối, loại trừ tôi ra khỏi danh sách, tôi cũng chẳng quan tâm.

- Cậu nói có lý.

Tào Duyên Hoa gật gật đầu, cũng không phản đối loại tư tưởng này của Dương Gian.

Sau đó chuyển đổi sang đề tài khác, chính xác hơn đây mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất.

- Thế nhưng tạm thời cứ gác chuyện này lại một xíu đã. Chúng tôi cần có một quãng thời gian để cân nhắc. Liên quan đến việc giao dịch giữa giáo sư Vương cùng với cậu, cậu nghĩ như thế nào?

Tấm da nâu?

Sắc mặt Dương Gian có chút ngưng trọng.

Thứ này ở trong tay hắn cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Nhưng ít ra nó cũng có thể cứu mạng hắn vào thời điểm then chốt nhất.

Mà lại trong tay hắn còn có tủ quỷ. Nếu hai thứ này dùng để bổ sung cho nhau thì sẽ rất có lợi cho việc sinh tồn của hắn.

- Tôi từ chối.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Gian cho rằng tạm thời chưa nên thả thứ này ra.

Tào Duyên Hoa cảm khái nói:

- Vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc.

Quả nhiên, Dương Gian không phải là người dễ giao lưu như vậy.

Dường như Vương Tiểu Minh đã dự liệu được kết quả này, vì vậy hắn ta giơ một ngón tay ra, sau đó nói:

- Một cây quỷ nến, để cho tôi tiếp xúc với thứ kia một tiếng đồng hồ. Tôi có thể không lấy đi thứ đó, nhưng cần phải biết đó là cái gì.

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta.

Tên Vương Tiểu Minh đang có ý đồ gì nữa đây?

Cùng nói chuyện với loại người thông minh như hắn ta, luôn luôn phải đề phòng bị người ta tính kế.

- Màu đỏ đậm?

Dương Gian hơi chần chờ một chút, nhưng hắn vẫn cho rằng có thể tiến hành cuộc giao dịch này. Bởi vì hắn không định vứt thứ này đi, cũng không cần thiết phải giữ kín bí mật một cách cứng nhắc. Huống hồ thứ này đối với Vương Tiểu Minh mà nói, nó chẳng phải là bí mật.

Nếu đã như vậy chi bằng thõa mãn lòng hiểu kỳ của hắn ta để đổi lấy một chút lợi ích thực tế.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đương nhiên rồi.

Dương Gian gật đầu đồng ý.

- Được, vậy thì nửa tiếng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch