WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 944: Chân Tướng

Chương 944: Chân Tướng

Đối với dung mạo của La Vĩnh quả thực đã khiến cho Dương Gian phải hoảng hốt một trận.

Người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được nguyên do của sự hoảng sợ này là như thế nào, bởi vì nó có dính líu đến chân tướng của một con quỷ. Nếu Dương Gian cứ truy tìm manh mối theo cái này, thì có khả năng sẽ khai quật ra được bí mật về việc lệ quỷ khôi phục, thậm chí là tìm ra cách giải quyết chuyện linh dị.

Khi mà tất cả mọi người đang mê mê mang mang bắt đầu thăm dò chuyện linh dị, thì việc thu được những tin tức như này có lẽ sẽ thay đổi được toàn bộ cục diện.

Thế nhưng dường như tên La Vĩnh này cũng không ý thức được điều đó, hắn ta còn đang la hét muốn rời khỏi câu lạc bộ, sau đó bắt xe chạy về quê. Hắn ta sợ Vạn Đức Lộ là bọn lừa đảo, đang có ý đồ gây bất lợi cho hắn ta.

Đương nhiên loại ý nghĩ này là cực kỳ bình thường.

Bất cứ ai cũng thế, khi nhận được một khối bánh từ trên trời rơi xuống thì làm gì không có ai nghi ngờ đâu. Chỉ riêng việc đi đến thành phố Đại Kinh một chuyến liền có thể nhận được mấy vạn khối là điều trước nay chưa từng có.

Sau khi đi qua, Vạn Đức Lộ lập tức nói rõ ràng tình huống, đương nhiên việc khua môi múa mép kia là vô dụng. Ông ta phải móc hầu bao thêm 5 vạn nữa thì mới ổn định lại được tâm tình của La Vĩnh, hơn nữa còn phải thanh toán ngay trước mặt của tất cả mọi người.

- Cứ đợi thêm hai tiếng nữa đi, sau đó cậu muốn đi đâu thì cứ đi, chúng tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa. Cậu cứ yên tâm, chúng tôi không có bất cứ mưu đồ ý với cậu hết. Tại vì cậu có liên quan đến căn nhà tổ trạch cho nên có người muốn hỏi thăm cậu ít điều mà thôi. Chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, mà điều này cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào với cậu hết.

Sau khi thuyết phục xong, Vạn Đức Lộ ra hiệu cho bảo vệ dưad La Vĩnh đến phòng nghỉ, còn bảo lát nữa bản thân sẽ đi qua.

Dương Gian cũng không có vội vàng đi lên hỏi thăm, tên La Vĩnh này chỉ là người bình thường, cho nên hắn có thể hỏi thăm bất cứ khi nào nếu hắn muốn. Nếu đối phương mà còn không muốn phối hợp thì hắn có thể nhờ bên phía tỏng bộ can thiệp, chỉ là nếu làm như vậy thì hắn sẽ phải mất chút thời gian.

Nếu có thể dùng thêm một tí tiền mà xử lý được vấn đề này thì không còn gì tốt hơn.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

"Bộ dạng của hắn ta tương tự với quỷ gõ cửa, lại có một căn tổ trạch cùng thời kỳ với căn nhà cổ ở trong tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương. Khả năng cao hai thứ này đều là do ngự quỷ nhân của 100 năm trước để lại. Cho nên tên La Vĩnh này có tám chín phần là hậu nhân của ngự quỷ nhân. Cho nên nói, suy đoán kia của Vương Tiểu Minh là hoàn toàn chính xác?"

"Thân phận của quỷ gõ cửa chính là ngự quỷ nhân 100 năm trước bị lệ quỷ khôi phục. Thế nhưng nếu như vậy thì thời gian lại không chính xác?"

Giả thiết những suy đoán trên là đúng thì lại có một vấn đề lớn xảy ra.

Thời gian của chúng không khớp với nhau.

Chuyện linh dị của quỷ gõ cửa phát sinh là nửa năm trước, lần đầu tiên xuất hiện là ở bên trong diễn đàn chuyện ma. Sau đó dựa vào cái diễn đàn kia làm ngọn nguồn và bắt đầu phát tán ra. Kể từ đó quỷ gõ cửa mới coi như bắt đầu đi vào hoạt động chính thức, trở thành chuyện linh dị cấp A, đồng thời nó cũng chính là ác mộng của Dương Gian tại thời kỳ đầu.

Thế nhưng trước thời điểm nửa năm đó quỷ gõ cửa lại không xuất hiện, điều này chứng minh rằng khi đó quỷ gõ cửa còn chưa có khôi phục.

Vậy trước khi nó khôi phục thì thứ này ở chỗ nào? Có phải là một vị ngự quỷ nhân còn sống hay không?

Số lượng bí ẩn cần khám phá có quá nhiều.

Nhưng hiện tại Dương Gian lại không có đầy đủ tin tức, nên không thể nào phân tích ra được. Hắn hơi lắc lắc đầu, thu hồi lại những suy nghĩ lộn xộn kia .

Đúng lúc này, Vạn Đức Lộ đi đến, vừa cười vừa nói:

- Đại ca, chuyện của La Vĩnh đã xử lý xong. Có một số việc chờ sau khi ăn uống xong chúng ta lại đi giải quyết cũng không muộn. Hiện tại thức ăn đã dọn lên rồi, chỉ chờ chúng ta mà thôi. Hôm nay có một vài món mà ngài không thể không nếm thử, tôi đảm bảo ngài sẽ hài lòng.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào bên trong một căn phòng khá lịch sự và tao nhã.

Trên bàn bày đầy đủ mọi loại thức ăn, có một số món được trình bày khá độc đáo, khói lượn mù mịt.

- Vạn tổng, ngài đến rồi.

Ở trong phòng có ba người đàn ông mặc tây phục đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười có kèm theo vài phần nịnh nọt.

Vạn Đức Lộ cười nói:

- Đại ca, đây là giám đốc công ty con của tôi, chuyện dò hỏi đồ cổ lần này là do bọn họ đi làm, có vấn đề gì thì ngài cứ hỏi trực tiếp bọn họ là được.

Người quản lý kia vừa cười vừa nói:

- Chào ngài, Dương tổng. Sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn.

Dương Gian gật đàu nói:

- Có chuyện gì từ từ nói, ăn cơm trước đi, chắc mấy người chờ cũng lâu ắm rồi. Tôi cũng không phải là người thích lễ nghĩa, mấy người cứ tùy tiện đi.

Hắn không hiểu nhiều về việc xã giao, quan hệ như này lắm, bởi vì trước khi trở thành ngự quỷ nhân thì hắn cũng mới chỉ là một đứa học sinh cấp ba mà thôi. Nên những chuyện như thế này hắn tiếp xúc không nhiều.

Bất quá căn cứ theo nguyên tắc không nên đánh người mặt cười, thì dù những người này là nịnh nọt cũng được, vuốt mông ngựa cũng không sao, hoặc giả dối cũng kệ, chỉ cần bọn họ không có trêu chọc đến hắn thì Dương Gian sẽ đều khách khí với bọn họ.

Vạn Đức Lộ nhiệt tình nói:

- Được rồi, được rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi. Đúng rồi, có mang bảo bối của tôi đến không vậy? Tranh thủ mang lên.

Người quản lý kia cười cười lôi ra một bình rượu vang đỏ lâu năm.

- Vạn tổng, tính toán thời gian thì cũng đến rồi.

Vạn Đức Lộ dương dương tự đắc nói:

- Đại ca, ngài chắc chắn cảm thấy hứng thú với nó, đây chính là Lafite 82 năm danh tiếng từng lẫy. Những thứ quảng cáo trên thị trường kia đều là giả, thứ trong tay tôi mới chính là hàng thật giá thật, khó lắm tôi mới lấy được đó.

Mặc dù ở trong mắt của những người hiểu rượu, thứ này không tính là gì, nhưng danh tiếng nó lại cực kỳ lớn.

Mà những người khác được mời đến ăn cơm kia làm gì có ai hiểu được rượu đâu, có uống thì cũng là vì danh tiếng cửa nó mà thôi. Còn nói về mùi vị, chắc là cầm lấy một chai rượu vang mấy trăm khối đổ vào trong thì cũng không thể nào nhận ra.

- Tôi không uống được rượu, cho tôi một ly nước hoa quả là được rồi.

Dương Gian mỉm cười, từ chối thịnh tình của Vạn Đức Lộ.

Không phải hắn không uống được rượu, cũng không phải không dám uống, mà là hắn sợ say.

Một khi ngự quỷ nhân mà bị say thì có trời mới biết ngự quỷ nhân kia có dùng năng lực linh tinh hay không. Mặc dù Dương Gian chưa thử qua, nhưng hắn biết loại người như bọn hắn không thể nào mất đi quyền khống chế đối với thân thể.

- Không sao, không sao, ở chỗ này cũng có nước hoa quả. Thế nhưng nếu đại ca có hứng thú với rượu này thì có thể ném thử một chút cũng được. Không uống thì để đó cũng không sao, đến, đến rót rượu cho đại ca đi.

Vạn Đức Lộ ra hiệu cho vị mỹ nữ lúc nãy.

Vị mỹ nữ kia vội vàng thế chân phục vụ viên, cầm rượu rót cho Dương Gian, sau đó lại đi lấy nước trái cây cho hắn, khi nào trên mặt cũng luôn luôn nở một nụ cười.

Loại thái độ phục vụ này có lẽ còn hơn cả những nhân viên phục vụ chuyện nghiệp.

Dương Gian cũng không có uống loại rượu mà đám người bảo là ngon kia. Trong bầu không khí nịnh nọt kia, đột nhiên trong lòng hắn lại có một cảm giác bất an, loại bất an này khiến cho tâm sự của hắn trở nên nặng nề.

Mà ngọn nguồn của sự bất an kia lại đến từ La Vĩnh.

Là do tâm thần bất định khi cảm thấy bản thân sắp biết được chân tướng? Hay trong lòng đang sợ hãi việc tiếp tục khai quật chân tướng của thời kỳ kia. Sợ hãi chân tướng phía sau sẽ không phải là hi vọng, mà chính là tuyệt vọng. Sợ hãi phía sau đó sẽ là vực sâu vạn trượng, không hề có lối thoát.

Dương Gian không biết bản thân nên đối mặt với mọi thứ như thế nào, nếu như hắn có thể biết trước được thứ chân tướng khiến người ta phải tuyệt vọng kia.

Cánh tay cầm lấy ly nước trái cây đang run nhè nhẹ.

Đây cũng không phải hoảng sợ, mà hắn không thể nào bình tĩnh lại nổi.

"Người này đang sợ."

Trong lòng của vị mỹ nữ kia không khỏi hoảng sợ khi chứng kiến động tác nhỏ này của Dương Gian.

Bởi vì từ lúc gặp mặt đến giờ cô ta luôn luôn ngồi ở bên cạnh hắn, luôn quan sát kỹ người đàn ông bí ẩn này. Bất kể là nói chuyện cùng Vạn tổng hay là cùng với người đàn ông thần bí Trần Nghĩ kia, hay là đàm luận về mạng người trong chuyện linh dị, người đàn ông này luôn cực kỳ tự tin, thậm chí có thể nói là vô cùng cường thế.

Nhưng hiện tại, người đàn ông này lại đang sợ?

Nghĩ mà xem, thứ khiến cho loại người ở cấp bậc như này sợ hãi sẽ là cái gì đây?

Cô ta không dám tưởng tượng, bởi vì thứ đó đã nằm ngoài cực hạn suy đoán của cô ta. Việc cô ta có thể làm chính là tận lực làm tốt vai trò của bản thân trên bàn rượu.

Dương Gian bất chợt nhìn cô ta một cái rồi nói:

- Mỹ nữ, cô đang nghĩ cái gì vậy? Nước trái cây tràn rồi kìa.

- Thật, thật sự xin lỗi ngài.

Đến lúc này cô gái kia mới giật mình tỉnh lại, vội vàng lau dọn nước xung quanh, không dám ngẩng đầu lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.