Triệu Diêu vẻ mặt khó xử, Tống Tập Tân nói khích tướng: "Y như bao cỏ! Đọc sách chỉ đọc ra quy củ cứng nhắc, không đọc ra chút phong lưu danh sĩ, sao được?"
Triệu Diêu thử hỏi dò: "Uống một chút cho vui?"
Tống Tập Tân xem thường nói: "Không say không về!"
Triệu Diêu đang muốn nói chuyện, đã bị Tống Tập Tân ôm cổ lôi đi.
Thời điểm tỳ nữ Trĩ Khuê khóa cửa, con thằn lằn kia muốn vụng trộm chuồn ra, bị cô đá một cước về lại sân..
Thời điểm cô đi ngang qua ngôi nhà cách vách, lặng lẽ kiễng gót chân, liếc liếc vài lần, nhìn thấy bóng người cao lớn của Lưu Tiện Dương, người kia cũng phát hiện ra cô, lập tức khuôn mặt tươi cười sáng lạn hẳn lên, Lưu Tiện Dương đang muốn chào hỏi cô, cô đã thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời khỏi.
Trấn nhỏ có tửu lâu, chỉ là thật sự không lớn, giá cũng không rẻ, chẳng qua Triệu Diêu dù sao cũng là con cháu Triệu gia, lại sành ăn, chưởng quầy tửu lâu có tiếng vắt cổ chày ra nước, hôm nay cũng không biết sợi gân nào bị sai rồi, vỗ ngực nói không thu một văn tiền nào, có thể để cho hai người đọc sách đến tiểu điếm hãnh diện uống rượu, là vẻ vang cho tửu lâu của kẻ hèn như hắn, hai vị công tử thu hắn tiền mới đúng. Tống Tập Tân lập tức liền cười ha ha đưa tay ra đòi hắn giao ra mấy thỏi bạc, chưởng quầy luống cuống tìm đường lui cho mình, nói cho thiếu, sáng mai sẽ cho người tặng cho công tử vài hũ rượu ngọn. Triệu Diêu lúc ấy hận không thể lấy tìm cái lỗ chui xuống, chưởng quầy xưa nay hiểu được tính nết cổ quái của Tống đại thiếu gia ngõ Nê Bình, cũng không thực sự tức giận, tự mình đưa ba người đến lầu hai tìm một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ.
Tống Tập Tân cùng Triệu Diêu nói chuyện không nhiều lắm, Tống Tập Tân cũng không ép hắn uống rượu, điều này làm cho Triệu Diêu vốn thấy chết không sờn ngược lại cảm thất kỳ quái.
Từ cửa sổ lầu hai tửu lâu nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy một khối tấm biển trong mười hai chân đền thờ, đương nhân bất nhượng (việc nhân đức không nhường ai).
Tống Tập Tân hỏi: "Tề tiên sinh thật sự không cùng với ngươi rời khỏi trấn nhỏ?"
Triệu Diêu gật đầu nói: "Tiên sinh lâm thời thay đổi hành trình, nói phải ở lại học thục, dạy xong thiên thứ hai từ cuối đếm lên《Tri lễ》."
Tống Tập Tân cảm khái nói: "Như vậy Tề tiên sinh muốn giảng một đạo lý lớn, vì nho gia chí thánh truyền thụ thế nhân, nói cho chúng ta biết thế gian lúc ban đầu là không có luật pháp, thánh nhân lợi dụng lễ giáo hóa chúng sinh, khi đó giai cấp quân chủ tôn trọng lễ nghi, cho rằng ngộ biện ra lễ tắc nhập hình, vì thế còn có pháp, lễ pháp lễ pháp, tiên lễ hậu pháp. . ."
Triệu Diêu đã hơi say, nói năng có chút mơ hồ, hỏi: "Ngươi có thấy đúng không? Tiên sinh vì sao không dứt khoát truyền thụ thiên cuối cùng nhất, 《Khác lễ》?"
Tống Tập Tân không trả lời câu hỏi, "Trước khi đi khỏi trấn nhỏ, như sơn tiêu thủy quỷ, thần tiên tinh quái, tin thì có, không tin thì không có. Về phần Tề tiên sinh dạy như thế nào, đệ tử nghe như thế nào, đã có thiên mệnh."
Tỳ nữ Trĩ Khuê cũng uống một chén rượu, bộ dáng chếnh choáng cười khẽ, từ đầu tới đuôi cũng chưa nhìn tòa đền thờ nguy nga kia.
Mười hai chân đền thờ, các bệ cột đá lần lượt là chín loại dị thú long sinh cửu tử, ngoài ra còn có Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng Chu Tước.
Dân chúng nhiều thế hệ của trấn nhỏ cư trú ở nơi này, sớm đã không còn thấy lạ nữa.
Triệu Diêu nhịn không được kết thúc chầu rượu, lắc lư đứng lên, nói: "Cùng ngươi từ biệt, hy vọng gặp lại."
Tống Tập Tân nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy theo, mỉm cười nói: "Khẳng định sẽ gặp lại, Triệu Diêu, chớ buồn lối trước không tri kỷ, thiên hạ ai người chẳng biết ngươi."
Triệu Diêu hai mắt lấp lánh cắn đầu lưỡi, thành tâm thành ý nói: "Tống Tập Tân, ngươi cũng sớm ngày rời khỏi trấn nhỏ, thiên hạ ai không biết ngươi, ngươi nhất định có thể!"
Tống Tập Tân rõ ràng không xem đó là thật, xua tay nói: "Đi thôi nào, say rượu liên thiên, xúc phạm danh dự."
Sau khi Triệu Diêu cùng Tống Tập Tân ra khỏi tửu lâu, liền mỗi người đi một ngả, Triệu Diêu rời đi trước khi, ước chừng là mượn rượu làm dũng khí, hỏi một câu, "Tống Tập Tân, muốn đi tới tòa biệt thự của quan quản lý lò gốm nhìn thử hay không, ta có thể thuyết phục người gác cổng. . ."
Tống Tập Tân nghiêm mặt, từ hàm răng bắn ra một chữ, "Cút!"
Triệu Diêu ảm đạm rời đi.
Tỳ nữ Trĩ Khuê nhìn bóng lưng kia, thấp giọng nói: "Thiếu gia, người ta cũng là ý tốt thôi."
Tống Tập Tân cười lạnh nói: "Trên đời tâm tốt ý tốt của người tốt, kết quả là làm chuyện xấu kết hậu quả xấu, ít có sao?"
Cô nghĩ nghĩ, hình như thật sự là có đạo lý chán nản không thú vị này, không kiên trì nữa.
Phúc Lộc phố nơi Triệu Diêu ở nằm ở phía bắc trấn nhỏ, bần hộ ngõ Nê Bình tụ tập phía tây, thời điểm Tống Tập Tân cùng tỳ nữ sóng vai đi qua đền thờ, cô ngẩng đầu nhìn tấm biển "Khí trùng đấu ngưu", giống như lão nhân tuổi xế chiều.
Cô gái vốn tên là Vương Chu, cười không lộ răng.
Sau khi Triệu Diêu trở lại tổ trạch nơi Phúc Lộc phố, hạ nhân nói với hắn lão tổ tông ở thư phòng chờ hắn, phải lập tức qua đó, một khắc cũng không thể chậm trễ, một đọc sách lang toàn thân tửu khí thanh sam lập tức bấn loạn, cắm đầu chạy tới thư phòng.
Triệu gia ở trấn nhỏ không thể hiện tài năng, phú quý nội liễm, không giống Lô gia khí diễm lộ ra ngoài như vậy, thích tự xưng là thư hương môn đệ, thư phòng cũng thực cổ kính.
Bà lão cầm trong tay quải trượng đang đứng kế bên một bàn án thư, vuốt ve mặt bàn, khuôn mặt tang thương của bà cũng tràn đầy thương cảm hồi ức thần sắc.
Sau khi bà lão ngửi được trưởng tôn ở ngoài cửa nồng nặc mùi rượu, cũng không tức giận, cười ngoắc tay nói: "Diêu nhi, vào đi, đứng ở cửa làm chi, nam nhi uống chút rượu thì có là gì, cũng không phải uống nước tiểu ngựa, không mất mặt đâu!"
Triệu Diêu cười khổ bước qua cửa, hành lễ với lão tổ tông vô cùng cung kính, bà lão không kiên nhẫn nói: "Đọc sách nhiều rồi, chính là điểm ấy không tốt, khuôn sáo, khiến cho người đọc sách cả đời đều như quỷ đánh tường, lệch lạc thật sự, ví dụ như gia gia ngươi đó, cái gì cũng đều đứng mũi chịu sao, duy chỉ có nói với ta đạo lý lớn, nói liên miên cằn nhằn, thật sự là đáng ghét a, hơn nữa bộ dạng thần thái đó, chậc chậc, chỉ muốn đánh thôi, ta nói không lại hắn, thật sự là làm cho người ta hận không thể dùng quải trượng đập một phát. . ."
Bà lão đột nhiên tự mình bị mình chọc cười, cười ha ha hẳn lên, "Thiếu chút nữa quên mất, lúc ấy ta cũng chưa cần dùng tới quải trượng."
Bà cười hỏi: "Thế nào hả, theo bọn vô ơn Tống Tiểu Bạch cùng đi uống rượu?"
Triệu Diêu bất đắc dĩ nói: "Bà nội, đã nói với người bao nhiêu lần, Tống Tập Tân rất giỏi văn chương, ngộ tính rất cao, học cái gì đều nhanh hơn người ta một bước."
Bà lão cười nhạo nói: "Hắn a, thông minh là thông minh nhất, chẳng qua gia gia ngươi sinh tiền đã nói hắn giống y hệt cha hắn, đã đoán chắc được tính cách nó, muốn biết gia gia ngươi nói làm sao không?"
Triệu Diêu chạy nhanh đáp: "Tôn nhi không muốn biết!"
Bà lão mới mặc kệ tôn tử bảo bối có nguyện ý nghe hay không, tự cố tự nói: "Gia gia ngươi nói a, "Còn tuổi nhỏ, mưu sâu nhiều kế, chỉ tiếc tổ tông danh dự hủ bại, tất người này cũng vậy." "