Lưu Tiện Dương không đành lòng nói: "Thế này thì kỳ cục quá..."
Trần Bình An ánh mắt kiên nghị, không cần nói cũng biết.
Thiếu niên cao lớn đã có dấu hiệu mềm lòng.
Nhưng thiếu niên giầy rơm là người tốt ở trong mắt thiếu nữ áo đen lúc này ngược lại lộ ra ý chí cực kỳ sắt đá.
Trực giác của Trần Bình An nói với hắn, nếu Lưu Tiện Dương trước lúc Lô Chính Thuần quỳ xuống mà đáp ứng vụ mua bán này, nói không chừng nhiều nhất chỉ chịu chút thiệt thòi chứ không phải lo tới tính mạng. Nhưng hiện tại Lưu Tiện Dương đã lâm vào khốn cảnh mà mình lúc trước gặp phải, lúc ấy nếu không phải có Tề tiên sinh ra tay, vận mệnh của mình chính là giết chết Phù Nam Hoa, sau đó thì bị giết, hoặc là người của Vân Hà sơn, hoặc là Lão Long thành.
Hơn nữa càng trí mạng là dựa theo "Quy củ" mà Trữ cô nương nói với hắn, bản thân Lô Chính Thuần chính là lời nói của người ở trấn nhỏ, hắn hoặc là Lô gia muốn giết Lưu Tiện Dương, Tề tiên sinh rất có khả năng cũng không thể can thiệp.
Trần Bình An tâm tư đảo nhanh, nhân lúc Lô Chính Thuần vẫn đang liều mạng dập đầu, hạ giọng nói với Lưu Tiện Dương: "Nếu không được thì giả vờ đáp ứng hắn, chúng ta trước tiên tới chỗ Nguyễn sư phó, chờ ngươi được nhận là đồ đệ đã rồi tính."
Lưu Tiện Dương gật đầu, nói với Lô Chính Thuần: "Bạn hữu, ngươi trước tiên cứ đứng lên đi, đứng lên rồi nói! Ngươi con mẹ nó làm như vậy còn ra thể thống gì!"
Lô Chính Thuần không đứng dậy, ngẩng đầu, trên trán sưng đỏ đã dính đầy bùn đất.
Lưu Tiện Dương bất đắc dĩ nói: "Có điều ngươi về trước đi đã, bàn bạc lại với họ, thương lượng ra một cái giá hợp lý đã, đừng có lừa ta, ta không phải là kẻ ngốc, cái gì mà hai trăm quan tiền, không nói đến ta có chịu thiệt hay không, chỉ nói đám người giàu đó không chê giá thấp à?"
Lô Chính Thuần chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Là cái lý này đây! Cần ngươi chịu nhả ra là tốt rồi, Lưu Tiện Dương, sau này Lô Chính Thuần ta chính là huynh đệ của ngươi! Ngươi có nhận ta hay không cũng không sao, nói chung là ta nhận ngươi!"
Lưu Tiện Dương đi tới, kề vai sát cánh với Lô Chính Thuần, cùng bước tới cửa ngõ, an ủi nói: "Lão Lô, sau này phải dẫn các huynh đệ cùng nhau hưởng phúc. Lát nữa được bàn xong vụ mua bán này, ta kiểu gì cũng mười ngươi một bữa rượu ngon."
Lô Chính Thuần vừa lau trán, vừa vui vẻ cười nói: Uống rượu thì đơn giản thôi, có gì khó đâu, hơn nữa để ta mời, sao lại để ngươi chi được, quyết định vậy nhé, nếu không thì lão ca ta sẽ tức giận đó."
Lưu Tiện Dương cười ha ha nói: "Biết lão Lô ngươi là người phúc hậu mà, sau này này lăn lộn với ngươi đúng là không sai!"
Trần Bình An đi theo phía sau hai người, hơn nghiêng sang vách tường ngõ nhỏ, theo dõi động tĩnh ở bên kia cửa ngõ.
.....
Nam tử mặc áo trắng dẫn theo thiếu niên Tống Tập Tân, dưới sự dẫn đường của quản sự già cả, tới phòng khách riêng nha thự quan đốc tạo.
Quản sự nói vị Lý tiên sinh thư viện đường xa tới đây đã chờ hơn nửa canh giờ rồi, nói là muốn tới trường tư bái phỏng một vị trưởng bối Nho môn.
Tống Trường Kính không quan tâm tới điều này, chỉ hỏi: "Thích khách chết ở ngõ nhỏ đó đã điều tra ra là quân cờ của thế lực phương nào chưa?"
Quản sự có chút do dự.
Tống Trường Kính nhíu mày nói: "Sao?"
Lão nhân vội vàng cúi người sợ hãi nói: "Chính là Tống gia của phố Phúc Lộc."
Tống Trường Kính cười lạnh nói: "Cũng không biết mang tới chút kinh hỉ cho bổn vương."
Quản sự mồ hôi như mưa.
Tống Tập Tân không nói gì, ánh mắt nóng rực.
Trong trường tư, Tề Tĩnh Xuân nhẹ nhàng buông sách, quay đầu lại nhìn, ở phía cửa có một người trẻ tuổi khuôn mặt anh tuấn đang đứng, mũ cao nho sam, cười mà không nói gì.
Tề Tĩnh Xuân mặt trầm tĩnh, chẳng nói chẳng rằng.
Trong trấn nhỏ, một nam nhân đầu trọc mặc quần áo cổ quái đi chân trần mà tới, thần sắc tiều tụy, tới cạnh giếng Thiết Tỏa, nhìn về phía giếng sâu, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt nói khẽ: "Phật nhìn một bát nước, mười vạn tám ngàn con sâu."
Ngoài trấn nhỏ, trên một đỉnh nói, có người đang đứng trên một nhánh cây to chắc, nhìn hình dáng trấn nhỏ ở xa xa, lưng đeo một tấm hổ phù, lưng đeo một thanh trường kiếm.
Ngoài phiến thiên địa này.
Trên một con đường nghiêng về phía trước, giống như là thông tới tận trời, bốn phía mây mù lượn lờ, không nhìn thấy bất kỳ phong cảnh gì.
Một đạo cô đội mão vàng tuổi còn trẻ, cưỡi nai trắng, chậm rãi đi lên cao.
Bên cạnh nàng ta có một vị đạo sĩ mặt như quan ngọc, bước chân nhẹ nhàng, như nước chảy mây trôi, có hai con cá dâu dài một xanh một trắng bơi lượn xung quanh hắn.
Nho thích đạo binh, tam giáo nhất gia, sắp tề tụ hết ở trấn nhỏ.
Lò rèn ở ven khe suối phía nam trấn nhỏ, hai cha con đang đả thiết, tia lửa văng khắp nơi.
Nam nhân tay cầm phôi kiếm, nói với thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa, nói: "Trong đoạn thời gian này đừng có tới trấn nhỏ."
Lực đạo trên tay thiếu nữ lập tức yếu đi nhiều, cảm thấy khí lực toàn thân đều mất hết theo những món điểm tâm ở trấn nhỏ.
Nam nhân tức giận cười nói: "Tiến bộ."
Thiếu nữ hóa bi phẫn thành lực lượng, nện mạnh một chùy, ra sức nện lên mảnh kiếm đã đỏ rực.
Dưới ánh lửa sáng rực, thiếu nữ giống như một hỏa thần hàng thế.
Lưu Tiện Dương và Trần Bình An sau khi ra khỏi ngõ Nê Bình, phát hiện có hai tốp nhân mã phân biệt đứng hai bên trái phải, tiểu cô nương cưỡi trên cổ lão nhân khôi ngô, nam hài kiêu căng mặc áo bào đỏ, đứng bên cạnh phụ nhân khí khái ung dung. Khi Lưu Tiện Dương đi qua giữ họ, bình thản ung dung, lọt vào trong mắt lão nhân đầu bạc trông cũng tính là có mấy phần phong độ đại tướng, thiếu niên giầy rơm đang ra sức che giấu vẻ cẩn thận câu nệ thì rất là không đáng lọt vào pháp nhãn.
Sau khi Lô Chính Thuần cáo biệt hai người, nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ, rụt rè nói: "Lưu Tiện Dương đề nghị chư vị tiên sư cho một cái giá thích hợp, làn sau hắn sẽ chịu bán đồ đồ gia truyền."
Phụ nhân nhìn về phía lão nhân đầu bạc của Chính Dương sơn, cười hỏi: "Ý Viên tiền bối thế nào?"
Lão nhân suy nghĩ một thoáng rồi trầm giọng nói: "Quá tam ba bận, trước đó cứ dựa theo lời của Lưu Tiện Dương, cho hắn một phần phú quý ngút trời là được, Chính Dương sơn có thể cho thiếu niên này một thân phận đệ tử sơn môn chân truyền, ngoài ra, ta còn sẽ tự mình cho hắn mượn một kiện pháp bảo, trong mấy trăm năm. Về phần Hứa gia của Thanh Phong thành các ngươi thì tự xem thế nào mà làm."
Phụ nhân khiếp sợ nói: "Thân phận chân truyền của Chính Dương sơn đã tôn quý đến cực điểm rồi, Viên tiền bối không ngờ còn muốn lấy ra một kiện pháp bảo? Chẳng lẽ thiếu niên họ Lưu này còn là một thiên tài tu hành à?"
Lão nhân ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cười nói với tiểu chủ nhân: "Trấn nhỏ có nhiều cửa hàng hay lắm, mỗi cái đều có lai lịch sâu xa, tiểu thư có thể dạo chơi, nói không chừng có thể nhặt được thứ hay."
Tiểu cô nương nổi tính trẻ con hét "hây hây hây", lão nhân thân là cung phụng thủ tịch của Chính Dương sơn cười ha ha, bắt đầu chạy chậm, giống như như ngọn núi di động.
Nam hài cười nói: "Chính Dương sơn đúng là uy phong thật."