Vốn là gã thiếu niên lầm lì ít nói đã nghe được đôi chút khí tức khác thường từ trong chiếc xe ngựa này, nhưng mà khi đột nhiên nghe được giọng nói như vậy, hắn lại có chút không thích ứng, thậm chí có thể nói là phản ứng hơi chút chậm chạp.
Bởi vì nhiều năm rồi gã đã không được nghe có người gọi tên của gã như vậy.
Thanh âm kia non nớt, nghe có chút quen quen, vả lại có thể biết rõ ý định của hắn, chỉ có thể là một trong những đứa bạn chơi từ nhỏ của gã. Nhưng kỷ niệm liên quan đến những đứa bạn từ thuở nhỏ này của gã cũng chỉ có những điều tồi tệ, trong trí nhớ của gã, những người này thậm chí chỉ có thể coi là kẻ địch, chỉ là tuổi còn quá nhỏ mà bị coi như là bạn thế thôi.
"Là ai?"
Cho nên gã ngẩng đầu lên, hỏi một cách vô cùng lạnh lùng.
"Dẫu sao năm đó ta cũng đã cùng ngươi đánh một trận, vậy mà ngay cả giọng nói của ta đều không nhận ra?" Mạnh Thất Hải và Phù Tô mặc xáo vải bông rất bình thường từ trong xe đi ra, thái độ của Mạnh Thất Hải rất khiêu khích, nhìn Lệ Tây Tinh vừa cười vừa nói.
Bởi vì gương mặt so với lúc còn nhỏ đã thay đổi quá nhiều, cho nên sau khi Lệ Tây Tinh nhìn kỹ thần thái giữa hai chân mày cùng với nghe những lời này của Mạnh Thất Hải, hắn mới nhớ lại, cười lạnh nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là tiểu tử Mạnh Hầu phủ."
Mạnh Thất Hải hơi giễu cợt nói: "À ừ, uống nhiều rượu mạnh ở Nguyệt Thị quốc quá cho nên giọng điệu so với trước kia còn láo hơn."
Lệ Tây Tinh im lặng một lát, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ theo ý của ngươi, ta vì các ngươi mà chịu thiệt thòi, bị ép đi lưu đày tới Nguyệt Thị quốc, sau khi quay về phải sửa lại tính tình, gặp các ngươi giễu cợt thì cũng phải tươi cười, nịnh nọt các ngươi đủ kiểu mới đúng??"
Mạnh Thất Hải nhíu mày, "Xem ra tính tình thật sự là khó sửa đổi, Lệ Tây Tinh, Đoan Mộc Tịnh Tông năm đó nhỏ hơn ngươi một tuổi, ngươi sáu tuổi, nó mới năm tuổi, nó biết cái gì? Cho dù là nó có nhổ đi hai cái cây giống mà ngươi trồng, ngươi đánh nó một trận còn chưa đủ, lại còn bẻ gãy luôn hai cái xương sườn của nó, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy làm vậy là quá mức tàn nhẫn sao? Mấy năm qua đi, mọi người đều lớn hơn rồi, đáng ra phải hiểu thêm đôi chút đạo lý mà ngày xưa chưa hiểu, chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy những điều ngươi làm lúc đó là đúng? Không lẽ ngươi nghĩ rằng lúc ấy mọi người đều không thích ngươi, là vì mọi người sai?"
Đột nhiên Lệ Tây Tinh hơi phẫn nộ lên, trầm giọng nói: "Các ngươi không thích ta, là vì đám bọn ngươi đều sợ ta."
Lệ Tây Tinh cũng cười lạnh: "Bởi vì cái gì ta cũng đều mạnh hơn các ngươi, học chữ, cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, tu thân luyện thể, thậm chí ngay cả đi săn, gieo trồng dược thảo các loại..., đều mạnh hơn các ngươi quá nhiều. Đám các ngươi không ai đánh lại ta, đương nhiên sợ ta."
Nét mặt Mạnh Thất Hải hơi cứng, nhưng không đợi gã mở miệng, gương mặt Lệ Tây Tinh cũng đã khôi phục vẻ lạnh lùng, nói tiếp: "Ngay cả bây giờ ngươi cũng đánh không lại ta, cho nên ngươi không cần dạy đời ta, có thể cút lập tức cút ngay cho ta. Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta có thể trở lại Trường Lăng?"
"Chắc là thực lực của ngươi rất mạnh, biểu hiện cực kỳ ưu tú, đủ để một cái tông môn nhất lưu ở Trường Lăng phải thu ngươi vào bồi dưỡng, nếu không thì đối với triều đình của ta mà nói sẽ là lãng phí một gã tu hành giả trẻ tuổi có tư chất cực kỳ ưu tú." Đúng lúc này, Phù Tô kéo kéo Mạnh Thất Hải đang sắp nổi điên, cất giọng ôn hòa nói: "Chẳng qua là con người ai cũng có sở trường riêng, có một ít người am hiểu đánh nhau, có một số người am hiểu đọc sách vẽ tranh, có một số người sở trường về nói lý lẽ. Lệ Tây Tinh, ngươi có từng nghĩ tới rằng thật ra đám bạn cùng lứa với ngươi năm đó trên từng phương diện đều không bằng ngươi, có khả năng vì bọn họ còn chưa hiểu chuyện, không biết sự quan trọng của những thứ kia, cho nên mới không có để ý quá nhiều hay không?"
"Điều đó là đương nhiên." Nghe được Phù Tô những lời này, Mạnh Thất Hải lớn tiếng cười lạnh: "Con nít chăm sóc một cái cây con đều phải cố hết sức, đa phần đều muốn đi ăn kẹo hồ lô, đi thả diều. Đứa nào lại đi nghĩ đến ngay cả trồng một cái cây cũng cần phải ganh đua? Đứa nào sẽ cảm thấy làm những chuyện này cũng cần phải cố gắng, cần phải tốn tâm tư?"
Lệ Tây Tinh bất giác khẽ nhíu mày, gã nhìn nhìn Phù Tô, bắt đầu cảm thấy người này quen quen.
"Một số thời điểm không thích hợp, đối tượng không thích hợp, tự nhiên sự việc cũng sẽ không đúng." Phù Tô nhìn Lệ Tây Tinh, ôn hòa nói: "Lúc ta còn nhỏ, mặc dù tiếp xúc với ngươi không nhiều lắm, nhưng nghĩ lại, bởi vì sai lầm khi còn bé mà ngươi phải bị đày đi biên hoang nhiều năm như vậy, cũng cảm thấy quá mức nghiêm khắc với ngươi, trong lòng mọi người thật ra đều có chút băn khoăn. Chỉ mong rằng khi ngươi trở về có thể hơi sửa đổi tính tình một chút, có lẽ ngươi cũng sẽ phát hiện tất cả mọi người rất vui lòng làm bằng hữu với ngươi."
"Thì ra là hoàng tử Phù Tô." Rốt cục Lệ Tây Tinh cũng nhớ ra người này là ai, vẻ mặt hơi sợ, khom mình hành lễ.
Phù Tô gật đầu hoàn lễ, mỉm cười nói: "Nếu như ngươi không từ chối, ta có thể gọi những đứa bạn thuở nhỏ kia cùng họp mặt."
Lệ Tây Tinh trầm ngâm một lát, lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của hoàng tử Phù Tô, nhưng ngài nói không sai, con người ai cũng có sở trường riêng, có một số người có sở thích kết bạn, có ít người lại không thích. Ta nghĩ là ta thuộc về cái loại chiến tướng thích hợp xung phong liều chết trên chiến trường, còn kết bạn với người khác thì luôn luôn không thể được, gặp gỡ càng nhiều lại càng dễ dàng gây thù hằn.