Thanh niên mày rậm cũng hết sức thỏa mãn, vẻ thỏa mãn hiện ra lồ lộ trên khuôn mặt và cả trong ánh mắt. Đối thủ rất mạnh, trận đấu này là một cơ hội luyện tập hết sức đáng quý đối với gã.
- "Là Tu hành giả Chân Hỏa Cung nước Yên."
Gã giơ tay đón lấy cây dù đang rơi xuống, cắm cây kiếm đen vào cán dù rồi đi tới tiếp tục che mưa cho người trẻ tuổi đẹp trai.
Chẳng trách tán dù trong tay gã lại rộng như vậy, nếu không rộng khác thường thì sao có thể che đậy một cái cán dù cũng to lớn một cách hết sức khác thường.
Thì ra người trẻ tuổi xinh trai là Triệu Tứ tiên sinh, người nắm quyền hiện nay của Kiếm Lô. Hắn dửng dưng bước dọc con đường tiến về phía Vị Hà. Bên đường, xác Tu hành giả cao gầy vẫn nằm lặng lẽ.
- "Ta nghĩ y là Yên Đông Phù, khi y vừa ra tay là ta đoán được rồi. Nhìn Si Hỏa Chân Quyết vừa thi triển, chắc y nhận được một ít chân truyền từ Tào Dương Minh ở Chân Hỏa Cung."
Triệu Tứ tiên sinh liếc y, nói:
- "Trường Lăng hiện giống như miếng thịt thơm phức, ai cũng muốn cắn một miếng."
Thanh niên mày rậm quay đầu nhìn lại. Trong mưa gió, thành Trường Lăng chỉ còn là hình dáng của bức tường mờ mờ ảo ảo, ngay cả những vọng gác cao lớn cũng hết sức nhạt nhòa, nhưng gã vẫn sợ từ trong màn mưa mờ ảo đó đột nhiên có vô số chiến xa ầm ầm xông ra, có những Tu hành giả vô cùng lợi hại nhảy tới cho gã ăn vài nhát kiếm.
- "Đây là miếng thịt thơm phức ư? Sao chẳng giống chút nào vậy?" Gã thì thào tự nhủ. Làm gì có thứ gì ngon lành, toàn là nguy hiểm chết người như chơi. Thanh niên mày rậm vẫn cho rằng đường phố chật hẹp, tiệm rèn nhỏ bé ngày xưa đáng yêu hơn nhiều. Nếu có thể lựa chọn, gã tin cả đời mình sẽ không bao giờ bước vào tòa thành to lớn nhưng chứa đầy những thứ đáng sợ này.
Triệu Tứ tiên sinh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói:
- "Ba nước Sở, Tề, Yên lúc nào chẳng ngó Trường Lăng như hồ rình mồi, nhưng từ khi ở Trường Bình ta đã nhận ra bọn chúng vốn chẳng khác gì nhau, đều là loại muốn cướp miếng mồi từ miệng kẻ khác, mà hễ chia chác không đều là rục rịch cắn nhau ngay. Những kẻ đã rơi vào thế yếu như chúng ta nếu ngu xuẩn hợp tác với chúng nhất định sẽ bị nuốt sống đến mẩu xương cuối cùng."
Thanh niên mày rậm chợt nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ:
- "Ngươi đang có điều gì đó bất bình thường thì phải, mới gặp đại tiểu thư họ Thương có một lần mà cách trò chuyện đã giống nàng ta như lột rồi, nghe nhẹ nhàng mềm mỏng khiến ta dựng tóc gáy."
- "Thế à?"
Triệu Tứ tiên sinh ngớ người, hắn nghĩ lại thì quả thật giọng điệu có hơi mềm mỏng chậm rãi so với bình thường, mà khi bị người khác nói toẹt ra cũng không nổi nóng như mọi khi.
- "Ta nghĩ do đã học được một số điều từ cô ấy." Hắn hơi ngừng rồi cảm thán nói tiếp: "Bây giờ chắc ngươi đã hiểu vì sao trước đây sư phụ không cho ngươi ở lì trong Kiếm Lô mà phải theo ta ra ngoài quan sát thiên hạ."
Triệu Trực nghiêm túc lắc đầu:
- "Đầu óc ta vốn không nhanh nhạy, thứ ngươi học được chưa chắc ta đã học được."
- "Việc tu hành cũng giống như tìm đường qua sông trong đêm tối, càng có nhiều thời gian thì đi được càng xa, cảm ngộ, kinh nghiệm và kiến thức đều hết sức quan trọng." Dường như tính cách Triệu Tứ tiên sinh đúng là biến thành dễ dãi, hắn có vẻ không hề tức giận khi nghe câu trả lời của Triệu Trực: "Ngươi nói xem gã Tấn Đông Phù lúc nãy tốn bao công sức mới tu đến Ngũ cảnh, tại sao phải bỏ mạng chốn này?"
Triệu Trực không cần nghĩ ngợi, đáp luôn:
- "Vì y gặp phải chúng ta, mà chúng ta không có thói quen nương tay."
- "Không phải, vì y thiếu một đôi mắt biết quan sát và một cái đầu có kiến thức." Triệu Tứ tiên sinh cười mỉa mai. "Vì thiếu kiến thức nên dám chống đối chúng ta, vậy y phải chết. Mỗi một vương triều, mỗi một môn phái, trừ thời khắc sắp diệt phái vong quốc đến nơi thì rất hiếm khi chịu giao lưu tiếp xúc với bên ngoài. Về điểm này, chúng ta cùng Tu hành giả Đại Tần tiến bộ hơn hẳn đám Tề, Yên, Sở. Dẫu sao qua bao cuộc chiến tranh, ngay cả chuyện tiêu diệt đô thành cũng làm tới ba lần rồi thì còn thủ đoạn nào mà chưa được chứng kiến chứ."
Triệu Trực dường như đã hiểu ra, gã gật gật đầu.
- "Chắc ngươi vẫn chưa hiểu vì sao sư phụ chỉ chịu truyền cho ngươi một chiêu."
Triệu Trực lắc đầu.
Triệu Tứ tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn hít sâu rồi nói:
- "Sư phụ là bậc tông sư, cách dạy học của người là tùy tài năng của đệ tử đến đâu mà truyền dạy đến đó, người biết ngươi không thông minh nên mới bắt ngươi tu luyện một chiêu duy nhất, luyện một chiêu thì cửa ải khó khăn gặp phải cũng ít đi. Người bắt ngươi theo ta ra ngoài va chạm cùng anh hào thiên hạ cũng vì ngươi chỉ biết một chiêu nên thiếu thốn thủ đoạn khắc địch, ngươi gặp nhiều người sẽ gặp nhiều thủ đoạn khác nhau, ngươi ghi nhớ chúng trong lòng, sau này nếu phải chiến đấu cùng những kẻ có thủ đoạn tương tự thì ngươi sẽ thoải mái hơn."
Nghe hắn bảo mình thiếu thông minh, Triệu Trực cũng không thấy tức giận, trong lòng gã chỉ tràn ngập kỉ niệm và thương nhớ.
Phía trước là một con sông lớn, sóng nước ngập trời vỗ bờ như sấm dậy, bọt nước bắn tung như hoa tuyết.
Đã đến bờ Vị Hà.
- "Đi thôi."
Triệu Trực nhảy phắt lên một chiếc bè trúc buộc ở bụi cỏ cạnh bờ. Dù hối thúc Triệu Tứ tiên sinh đang mải quay đầu ngắm Trường Lăng phía sau nhưng bản thân gã cũng không vội chèo thuyền ngay mà lấy ra hai bầu rượu, một bầu ngửa cổ dốc cạn, một bầu đổ xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy.
- "Ta mời cậu, Triệu Trảm sư đệ."
Hai hàng nước mắt lăn trên gò má gã.
Theo những con sóng ào ào, bè trúc xuôi dòng trôi đi.
"Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Cốc!"
Triệu Trực không bung dù, một tay gã cầm gậy trúc, tay kia gõ nhịp, cất tiếng ca vang.
Giọng ca của gã ồm ồm hòa vào tiếng sóng nghe không rõ nhưng có vẻ là dân ca ở miền quê nào đó, tiếng gõ nhịp mạnh mẽ âm vang tựa như tiếng búa rèn đang đập nhịp nhàng lên đe.
***
Đêm dần khuya, cánh cửa tiệm rượu trong ngõ Ngô Đồng Rụng Lá mở ra, ánh đèn leo lét hắt qua khe cửa soi xuống lòng đường.
Đinh Ninh cụp dù, đóng cửa rồi cẩn thận gài chốt.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi lặng lẽ sau một chiếc bàn nhìn hắn, ngọn đèn dầu soi rõ tô mì đã nguội ngắt và hai quả trứng chần trên đĩa trước mặt nàng.
Mặt Đinh Ninh đỏ một cách rất không bình thường, hô hấp của hắn cũng nặng nề khó nhọc, nhưng nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết kiên nhẫn đốt đèn ngồi chờ cùng thức ăn dọn sẵn, miệng hắn nở nụ cười.
Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Trưởng Tôn Thiển Tuyết rồi cầm lấy tô mì, đập trứng lên và cắm đầu ăn.
- "Thấy ngon thật hả?"
Liếc xuống cái bụng đã no tròn của Đinh Ninh, đôi mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nheo lại một cách không hài lòng:
- "Rõ ràng ăn bên ngoài rồi còn cố ăn nữa làm gì. Tu hành giả cần đặc biệt nghiêm khắc trong ăn uống, kẻ nào cũng hận không thể uống cam lộ thay nước, ăn hoa cỏ trái cây chứa linh khí đất trời thay cơm, vậy mà sau khi bị thương ngươi vẫn bạ gì ăn nấy, sống nguội gì cũng không kiêng, ăn như trâu uống như voi, chẳng lẽ ngươi không sợ à?"
- "Mất công như vậy làm gì, đằng nào tới Bát cảnh thân thể cũng tự thanh lọc lại mà." Đinh Ninh vừa nhồm nhoàm nhai, vừa khoái trá nói: "Hơn nữa trên đời mấy kẻ có diễm phúc được ăn mì do chính tay cô nấu đâu."
- "Tới Bát cảnh Khải Thiên, Tu hành giả không thu nạp chứa đựng thiên địa nguyên khí vào trong thân thể nữa mà trực tiếp điều động chúng, bản thân Tu hành giả chính là chìa khóa mở ra trời đất, lúc đó cơ thể muốn không tinh khiết cũng không được."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết giật mình, cau mày hỏi:
- "Nhưng chẳng phải tất cả điển tịch đều ghi rằng cần ăn uống sạch sẽ, giữ thân thể tinh khiết mới có thể tu tới Bát cảnh Khải Thiên và Cửu cảnh Trường Sinh sao?"
Đinh Ninh nhìn nàng rồi lắc đầu:
- "Rất hiếm người tu tới Bát cảnh nên đa số điều ghi trong điển tịch chỉ là phỏng đoán, những bậc cao nhân tu tới đó hầu như chỉ truyền lại cảm ngộ cho đệ tử của mình, hơi đâu đi uốn nắn sai lầm cho người khác?"
- "Hơn nữa, các tông môn chỉ ước cho tông môn khác tu hành càng vấp phải nhiều khó khăn, càng mắc nhiều sai lầm càng tốt." Đinh Ninh vuốt vuốt bụng rồi bồi thêm một câu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi im lặng suy ngẫm.
Đinh Ninh đứng lên rồi làm công việc chuẩn bị quen thuộc: ra nhà sau tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Nhưng hắn không tới phòng ngủ ngay như mọi ngày mà cầm một cây đèn dầu rồi đi vào gian phòng chuyên nấu rượu.
Ánh đèn leo lét chiếu lên bức tường cạnh cửa sổ.
Trên tường vẽ rất nhiều hoa, tựa như có ai đó quá rảnh rỗi lấy bút vẽ bừa lên từ năm này qua năm khác, đến nỗi mặt tường gần như được vẽ kín.
Đinh Ninh biết đây không phải một bức họa bình thường.
Hắn cầm khúc than xóa đi một đóa hoa, sau đó vẽ lên hai đóa hoa khác.
Vì có quá nhiều người và sự việc cần phải nhớ, hắn lại sợ mình lỡ không may quên mất, thế là bức họa này liền xuất hiện.
Nhìn hai đóa hoa vừa vẽ, hắn biết bây giờ mình chưa thể làm gì, chỉ đành chờ đợi mà thôi.