"Không cần căng thẳng, ta chỉ phụng mệnh đến dẫn ngươi đi gặp một người." Cao thủ tuyệt thế tự nhiên có phong phạm của cao thủ tuyệt thế, Phạm Vô Cấu gật đầu hoàn lễ, nhàn nhạt nói một câu liền xoay người sang chỗ khác, nói: "Một mình ngươi đi theo ta."
Ly Lăng Quân hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu với những người chung quanh, đám mây đang xoay tròn phía trên đoàn xe nhanh chóng biến mất, hắn bước theo sau Phạm Vô Cấu đi vào con đường nhỏ trong khu rừng bên cạnh.
Mặc dù Phạm Vô Cấu không có nửa phần sát ý, nhưng bóng lưng của hắn cùng với khí tức toát ra trên thân luôn luôn mang đến áp lực cực lớn đối với Ly Lăng Quân, trong thời gian chỉ có hơn mười hơi thở, hai tay Ly Lăng Quân vậy mà đã lấm tấm mồ hôi.
"Ngươi ở Trường Lăng có tiếng tài đức, ta cũng lưu ý tiến cảnh tu hành của ngươi, trong rất nhiều năm trước, tiến cảnh tu hành của ngươi đều cực kỳ ưu tú, thậm chí gần như vượt qua hầu hết môn hạ đệ tử của ta. Nhưng kể từ năm năm trước, tu vi tiến cảnh của ngươi lại bắt đầu cực kỳ chậm chạp, nếu không hiện giờ ngươi gặp ta, chắc có lẽ phải đến Thất Cảnh. Ngược lại, bây giờ ngươi vẫn chưa đến Thất Cảnh, vậy mà ngũ khí trong thân thể đã có chút mất cân đối ... Hiện tại đã trở về, không thể lại tiếp tục ưu tư quá nặng, ngươi phải hiểu được, tu vi luôn luôn là thứ căn bản quyết định ngươi có thể sinh tồn ở trên thế gian này hay không."
Phạm Vô Cấu không quay đầu lại, nhưng lại đột nhiên chậm rãi lên tiếng.
Khuôn mặt Ly Lăng Quân hơi căng thẳng, thành khẩn nói: "Vãn bối thụ giáo."
Phạm Vô Cấu không nói thêm gì nữa, tiếp tục tiến lên.
Hắn bắt đầu xuyên qua một ít núi rừng không có đường mòn, chung quanh càng ngày càng hoang vu, sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn và Ly Lăng Quân xuất hiện trước một mảnh cung điện dã chiến trên núi.
Chỗ này vậy mà ngay cả một chút hơi lạnh mùa đông cũng không thể xâm nhập, ba mảnh vách núi tựa như những bức tường đã hoàn toàn ngăn chặn gió lạnh, bởi vậy mới có những cây dương xỉ kỳ lạ mọc cao đến ngang eo.
Ở trung tâm mảnh cung điện dã chiến trên núi, có một cái hồ nước nho nhỏ, bờ hồ nước có mấy cái doanh trướng rất lớn đứng sừng sững, vào lúc này vậy mà đã thắp đèn lên, tỏ ra ôn hòa sáng ngời dị thường.
"Người muốn gặp ngươi ở bên trong, tự ngươi đi qua là được."
Phạm Vô Cấu đứng chắp tay ở ranh giới cung điện dã chiến, nhàn nhạt mà nói với Ly Lăng Quân.
Có thể khiến cho Phạm Vô Cấu tiếp dẫn như vậy, đến cùng là loại quý nhân cỡ nào?
Ly Lăng Quân nghĩ tới một cái khả năng nào đó, nhưng lại cảm thấy căn bản không thể nào, hơi thở của hắn càng trở nên dồn dập lên, hầu như không dám có bất kỳ lãnh đạm, đi nhanh như gió đến cung diện đã chiến.
Càng đến gần mấy cái doanh trướng ven hồ kia, tâm tình của Ly Lăng Quân càng thêm khiếp sợ.
Trong khu vực mấy chục trượng gần kề giữa cung diện đã chiến và lều vải, không những bãi cỏ được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề, mà trên toàn bộ mặt đất đều được rải đầy những đóa hoa quý giá nổi tiếng, tỏa ra hương thơm thấm tim gan.
Ánh sáng sáng ngời tỏa ra từ trong doanh trướng cũng hoàn toàn không phải ánh đèn, mà là từng khỏa minh châu.
Ngay cả bản thân doanh trướng, đều là dùng một loại da thú màu trắng nào đó mà dựng nên, loại da thú này ngay cả Ly Lăng Quân cũng chưa từng thấy, bản thân nó có thể tỏa ra một loại hương thơm đặc biệt.
Khi hắn đi đến gần mấy tòa doanh trướng này, vài tên thị nữ mặc cung trang đi ra dịu dàng thi lễ với hắn một cái, sau đó vén rèm của một tòa doanh trướng lên, mời hắn đi vào.
Ly Lăng Quân hoàn toàn ngưng thở lại.
Mấy tòa doanh trướng này vậy mà lại nối liền với nhau, giống như là hợp thành một cái viện thâm sâu.
Mà trong doanh trướng lộng lẫy tinh mỹ tới cực điểm, không chỉ đẹp hơn so với gian phòng tinh mỹ nhất của hắn trong Ly Lăng Quân ở thành Trường Lăng rất nhiều, thậm chí có thể nói, so với tất cả những nơi đẹp nhất ở Trường Lăng đều đẹp hơn.
Loại tinh mỹ này, trên toàn bộ thế gian, chỉ có thể thấy ở hoàng cung của vương triều Đại Sở.
Mọi thứ trong mấy tòa doanh trướng này, so với những thứ tinh mỹ trong hoàng cung của vương triều Đại Sở đều hoàn toàn như nhau.
Trong tòa doanh trướng trung tâm, một gã nữ tử tuyệt lệ, mà nếu chỉ dựa vào dáng người cũng đủ lập tức khiến người khó có thể hô hấp, đang đứng đưa lưng về phía hắn.
Trước người nữ tử tuyệt lệ là một cái bể tắm nước nóng thiên nhiên, không biết là do con người tạo ra hay là tự nhiên hình thành, sương trắng mờ ảo đang không ngừng tỏa ra.
Rốt cục Ly Lăng Quân xác định cái khả năng không thể nào hắn đoán kia biến thành sự thực.
Hắn gần như sợ hãi cúi thấp đầu xuống, hơi có chút do dự, nói: "Mẫu hậu."
"Lúc rời khỏi Trình Thành, ngươi vẫn còn là con nít ..."
Một âm thanh vô cùng mỹ diệu êm tai vang lên, tuyệt lệ nữ tử mang theo một chút cảm khái, chậm rãi nói: "Tiếp theo ngươi không cần vội vã chạy tới Trình Thành, việc ngươi cần phải làm đó là đi Lộc sơn chờ đợi cùng ta."
Ly Lăng Quân chậm rãi thở ra, hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao tên nữ tử có được vô thượng quyền thế giống như Trịnh Tụ này lại xuất hiện ở đây, giọng hắn khẽ run nói: "Ngự giá của Phụ vương cũng sắp tới ư?"
Tuyệt lệ nữ tử vẫn không có xoay người lại, chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Thời gian không chênh lệch bao nhiêu... Ngươi tới hầu hạ ta đi tắm ."
Toàn thân Ly Lăng Quân đều không ức chế được mà rung lên, đầu óc vào lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Ngay thời gian một hơi sau đó, hắn bắt đầu hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn rốt cuộc hiểu được Tô Tần đã dùng phương pháp gì, mới khiến cho hắn có thể thuận lợi quay về Đại Sở như vậy.
Nhưng mà chuyện như thế này... Tô Tần căn bản là chưa nói cho hắn biết chút nào!
Trong miệng của hắn trở nên vô cùng khô khốc, giống như nuốt vô số cát đá.
Tuyệt lệ nữ tử đang đợi hắn, bóng lưng mềm mại bởi vì hắn chậm chạp mà dần dần bắt đầu lạnh lẽo.
Trong lòng Ly Lăng Quân tràn ngập vô số tâm tình khó tả, nhưng mà hắn biết rõ lúc này phải làm gì.
"Tuân mệnh." Trong lòng hắn bắt đầu tràn ngập sát ý nồng nặc đối với Tô Tần, nhưng khuôn mặt lại ôn nhã như thường, hắn chậm rãi tiến lên, hai tay hướng về bờ vai của nữ tử tuyệt lệ.
Màn đêm bắc đầu chậm rãi bao phủ Vu Sơn, mây mù càng thêm lượn lờ.
Bể nước nóng trong doanh trướng, tiếng nước như có người nỉ non.