"Đã đồng ý, chỉ là mời thêm một người, muốn hỏi lão tổ có cho phép đồng hành hay không."
"Người nào?"
"Công tử Tô, một tên đệ tử của Ngư Dương Kiếm Viện."
"Lai lịch ra sao?"
"Một gã cô nhi ở hẻm Cổ Lâu (hẻm Chòi Canh) trong Trường Lăng, từ nhỏ đã đi theo Liễu Hoàng Hạc Ngư Dương Kiếm Viện tu hành, cho nên hơi có khác so với những đệ tử cùng thế hệ."
"Nguồn gốc tin tức có vấn đề hay không?"
"Không có vấn đề, vả lại phó viện trưởng Ngư Dương Kiếm Viện là bạn cũ của ta, lời hắn nói cùng với những tin tức ta tự tìm hiểu thông qua mấy tên giáo viên đạt được hoàn toàn giống nhau."
"Đã như vầy, để cho bọn họ tới đây."
Ánh mặt trời dần dần tươi sáng, xuân quang cũng dần dần tươi sáng, như muốn thẩm thấu qua tấm màn xe mỏng manh mà thấm đến trên thân hình Chu gia lão tổ.
Chu gia lão tổ không có nhìn thân ảnh Chu Vân Hải lui ra, mà là âm trầm nhìn phần bụng dưới đang gồ lên cao cao của mình.
Tuy rằng những tin tức này đều là tự bản thân Chu Vân Hải nghe ngóng được, mà lại được xác minh từ nhiều mặt, sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, một gã đệ tử Ngư Dương Kiếm Viện đi theo, đối với toàn bộ kế hoạch của hắn tựa như cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng mà chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy một ít cử động của tên thiếu niên quán rượu này vẫn vượt quá dự liệu của mình, ẩn ẩn mang đến cho mình chút gì đó uy hiếp khó giải thích.
Hai tên thiếu niên bước nhanh đi tới, thân ảnh trẻ trung ánh vào tầm mắt tràn ngập vẻ lo lắng của lão.
Ánh mắt của lão tựa như nghênh đón một tràng mặt trời mọc, vẻ lo lắng rất nhanh biến mất, đổi lại là vẻ ấm áp hiền lành.
Một cổ khí tức ôn hòa từ trong thân thể của lão nhẹ nhàng tỏa ra, chậm rãi vén màn xe ra hai bên.
Hắn cẩn thận xem xét kỹ càng Phù Tô.
Phù Tô mặc một bộ áo vải bào màu xanh đã sờn bạc do giặt giũ quá nhiều, dung mạo tuấn tú, mặt mày sạch sẽ, ánh mắt có một loại cảm giác hết sức trong suốt.
Chỉ là cảm giác được Chu gia lão tổ đang quan sát chính mình, trên mặt của hắn cũng có chút ửng đỏ.
Cái loại người ngượng ngùng mà sạch sẽ như vậy, bình thường chỉ tồn tại ở tầng dưới chót.
Nếu thật sự có chút bối cảnh, cũng tuyệt đối sẽ không ai cho phép hắn đi cái nơi kiểu như Lộc Sơn thế này.
Khóe miệng Chu gia lão tổ chậm rãi hiện lên một ít sắc thái tự giễu, lão nghĩ thầm chỉ sợ là chính mình lâu rồi không có rời khỏi Mặc Viên, cho nên sau khi trở lại Trường Lăng liền suy nghĩ quá nhiều. Một tên thiếu niên như vậy, có uy hiếp gì đối với mình?
Hắn cười ấm áp, vẫy vẫy tay với Đinh Ninh và Phù Tô, nói: "Sang đây."
Đi đến trước người cái vị lão nhân này, trong lòng Phù Tô có chút kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ rằng Chu gia lão tổ hòa ái dễ gần như thế, so với cái tên cựu quyền quý trong truyền thuyết ngoan lệ dị thường kia dường như hoàn toàn bất đồng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, hắn cảm giác được một cổ âm hàn nguyên khí hơi yếu từ trên thân thể Chu gia lão tổ truyền đến, rót vào thân thể của mình.
Hắn lập tức kịp phản ứng, thì ra là tên lão tổ này đang dò xét tu vi của hắn, hắn hẳn là gã thiếu niên duy nhất ở Trường Lăng có tu vi vừa đến ngũ cảnh, đối với thân phận của hắn mà nói, tu vi tương ứng với tuổi tác quá mức làm cho người sợ hãi như thế này là sơ hở lớn của hắn, nhưng mà hắn lại có thể khẳng định Chu gia lão tổ không thể nhận ra tu vi chân chính của hắn.
Cho nên hắn cũng giống như Đinh Ninh ngày trước, phảng phất giống như không phát giác cái gì, mặc cho cỗ âm hàn nguyên khí hơi yếu này chạy trong cơ thể.
"Chỉ là tam cảnh trung phẩm mà thôi sao? Thân thể kinh mạch cũng có vẻ yếu, cũng không phải là cái thân thể rất tốt dành để tu luyện."
Cảm giác được cường độ chân nguyên trong cơ thể Phù Tô, lại cảm giác được kinh mạch so với tu hành giả bình thường khác mà nói có đôi chút yếu ớt, hơi hẹp nên bất lợi cho chân nguyên lưu thông, trong lòng Chu gia lão tổ ý tự giễu càng nồng nặc, trên mặt lão toát ra mấy phần chính thức hài lòng.
"Những thứ nên chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn thu hồi một cổ nguyên khí hơi yếu kia, hỏi.
Đinh Ninh trả lời ngắn gọn mà kính cẩn: "Đều chuẩn bị xong."
Loại diễn trò này cũng không phải việc gì rất sung sướng, hơn nữa xuân quang sáng rỡ cũng làm cho Chu gia lão tổ vốn là quanh năm nhìn thấy hai màu đen trắng cực kỳ không quen, cho nên chỉ nói mấy câu như vậy, vẻ thiếu kiên nhẫn trong lòng lão liền tỏa ra.
Màn xe chậm rãi khép lại, giọng của lão từ trong màn xe truyền ra, nói: "Đã như vầy, hai người các ngươi liền lên xe đi, chúng ta lập tức lên đường."
Đinh Ninh và Phù Tô cùng đi về phía một chiếc xe ngựa đằng sau.
Mãi đến lúc vén rèm xe lên khom người đi vào thùng xe, khóe miệng của hắn mới hiện ra một tia mỉa mai lạnh như băng khó lòng phát giác.
Nếu như ngươi cũng có thể phát hiện ra tiến cảnh và công pháp sở tu của Phù Tô, như vậy mấy cái vương triều, thậm chí những tên đại nghịch kia, cần gì phải trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc hi sinh những tu hành giả cường đại, cũng luôn muốn biết rõ ràng tu vi tiến cảnh chân chính của Nguyên Vũ hoàng đế?
Bánh xe bắt đầu nhấp nhô.
Đinh Ninh, vốn là không có quá nhiều liên quan với lần thịnh hội này, cũng bắt đầu lên đường.
Tâm cảnh của Đinh Ninh một lần nữa tuyệt đối bình tĩnh trở lại.
Bất kỳ âm mưu gì đều không thể chống lại đại thế, mà bây giờ hắn đã nắm giữ đại thế .
...
Đinh Ninh vốn không cần đến Lộc Sơn cũng đã bắt đầu lên đường, toàn bộ thiên hạ, rất nhiều người cũng đã lên đường, rất nhiều người, đang chuẩn bị lên đường.
Ở cực bắc của Đại Tần vương triều vốn trước kia là thuộc về Triệu, nhưng xa hơn nữa về phía bắc, qua khỏi Âm Sơn chính là hoang mạc trải rộng, mặc dù là Triệu vương triều ngày xưa cũng chỉ kéo dài đến Âm Sơn mà thôi, cũng không khuếch trương lãnh thổ của mình đến bên trong mảnh hoang mạc này.
Cằn cỗi hết sức, thoạt nhìn là nơi rất không thích hợp cho con người sinh tồn, lại thường thường sẽ có người sinh tồn.
Sâu trong hoang mạc, có rất nhiều bộ lạc sống bằng nghề chăn thả.
Một bộ lạc trong số những bộ lạc này, ở ven bờ sông Nhiệt Hà, một gã nam tử tóc rối bời dáng vẻ như Vu sư đang xếp bằng ở trước một khe đất bị nứt ra, đồng thời có Địa Hỏa phún lên mạnh mẽ.