Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 24: Đường hoa văn​ (2)

Chương 24: Đường hoa văn​ (2)


Thế nhưng ba người này không nhận ra điều đó. Từ Hạc Sơn đi trước nhất mỉm cười, nói năng khéo léo, nhìn thấy cờ quán rượu ở ngay phía trước, cậu ta hơi nghiêng người cười nói với mấy thiếu niên anh tài bên cạnh: "Hẳn là quán này rồi đây. Nghe nói ủ rượu cũng không ra gì, tệ đến cực điểm nhưng vì cô chủ quán đẹp đến nghiêng thành nên làm ăn khấm khá lắm. Hôm nay quả thực muốn xem có giống như lời đồn hay không."

Tạ Trường Thắng đi cạnh cậu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nghe thế cũng nhoẻn miệng cười, nói rằng: "Nếu thực là thế thì chi bằng đề nghị cha ngươi trước, để ổng để sắp xếp cuộc hôn nhân này thu nàng làm thiếp cho ngươi đi, tránh người ta lại đoạt mất."

Các thiếu niên anh kiệt xung quanh cười vang rần rần, chỉ có cô bé Nam Cung Thải Thục nhíu mày chán ghét nhìn Từ Hạc Sơn và Tạ Trường Thắng, hừ lạnh nói: "Nếu thật như thế thì chỉ sợ kết quả ngược lại là phụ thân Từ huynh có thêm một thị thiếp."

Từ Hạc Sơn liền lộ vẻ xấu hổ, cha cậu ta háo sắc ai cũng biết, đã cưới đến chín thị thiếp rồi.

Khó mà có được ngày đi chơi nên tâm tình các cậu bé, cô bé này đều rất tốt. Trong tiếng cười giòn giã, Từ Hạc Sơn đi trước nhất rốt cục đã bước vào quán rượu không tên trong ngõ Ngô Đồng.

Đinh Ninh im lặng nhìn Từ Hạc Sơn bước qua cánh cửa.

Từ Hạc Sơn mang tâm tình vui vẻ nhìn thoáng qua khung cảnh bốn phía rồi nhìn vào Đinh Ninh không chủ động chào đón khách, thầm nghĩ cái quán rượu này quả nhiên giống như lời đồn. Cậu ta liền cười ôn hòa, nhìn Đinh Ninh hỏi: "Xin hỏi cậu chủ nhỏ đây, trong tiệm chỉ có mình cậu thôi à?"

Đinh Ninh nhìn vào nhóm thiếu niên anh tài Trường Lăng này, nói rất thẳng thắn: "Rốt cục là các cậu đến uống rượu hay là muốn gặp dì nhỏ nhà ta thế?"

Thấy phản ứng của Đinh Ninh như thế, những thiếu niên này đều khẽ giật mình nhưng rồi hiểu ra nhất định thường ngày đối phương đã quen gặp chuyện như thế rồi, thế nên sự mong chờ trong họ lại càng tăng cao.

Tạ Trường Thắng với vẻ mặt non nớt lúc này lại già dặn nhất, mỉm cười nói: "Muốn uống rượu thì thế nào mà muốn gặp dì nhỏ của cậu thì thế nào?"

Đinh Ninh không lạnh không nhạt nói: "Muốn uống rượu thì cứ theo quy củ lại đây trả tiền cầm rượu tìm chỗ mà ngồi, muốn gặp dì của ta thì chỉ khi mua hết rượu ngoài này."

"Quả là có phần thú vị."

Cả đám đều bật cười.

"Thảo nào mà buôn bán tốt như vậy, chỉ hy vọng là đừng để bọn ta thất vọng." Tạ Trường Thắng lắc đầu cười, thò tay lấy từ trong áo ra một đồng tiền bỏ lên trên bàn.

Tiếng tiền rơi lên bàn rất nhỏ nhưng dù là những thiếu niên anh tài sau lưng Tạ Trường Thắng trong lòng cũng thoáng chấn động.

Đó là một đồng tiền Vân Mẫu.

"Nếu không khiến ta thất vọng thì đồng Vân Mẫu này thưởng cho cậu cũng không sao cả." Càng khiến những thiếu niên kia tự thấy bản thân có chênh lệch khó tả với Tạ Trường Thắng chính là sau khi tiện tay ném ra một đồng Vân Mẫu này, cậu ta nói với vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ.

Lông mày Nam Cung Thải Thục nhíu chặt lại. Cho dù Tạ gia là cự phú hiếm hoi của Quan Trung nhưng hành động kiểu đó của Tạ Trường Thắng vẫn khiến cô bé không vui.

Dù rằng có thể ngay lập tức khiến cậu bé chợ búa này kinh sợ nhưng Tạ Trường Thắng sao không nghĩ rằng tiền sinh hoạt một năm của đại đa số người xung quanh đây cũng chưa chắc tới một đồng Vân Mẫu chứ.

Hợp lý được ủng hộ, vô lý mất đồng tình, đôi khi chỉ là một hành động lơ đãng như thế liền có thể khiến cho lòng người sinh khoảng cách, không cách nào thân cận cả.

Có điều vào lúc này, một giọng nói bình thản vang lên: "Muốn uống tự lấy."

Nam Cung Thải Thục lập tức ngẩn ngơ.

Cô bé kinh ngạc nhìn vào Đinh Ninh như thể muốn kiếm ra một đóa hoa trên mặt hắn.

Mọi người cũng hết sức ngạc nhiên.

Đó là câu trả lời mà Tạ Trường Thắng thật không ngờ tới. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh với vẻ không vui, nói: "Chỉ mua không uống có được không, làm ăn buôn bán quan trọng nhất là phải biết linh hoạt khéo léo, mang thêm vài vò ra không được ư?"

Đinh Ninh liền lập tức quay đầu ra phía nhà sau hô một tiếng: "Dì nhỏ."

Phản ứng mau lẹ như thế khiến Tạ Trường Thắng không tránh được khẽ giật mình.

Đám người Từ Hạc Sơn nhìn nhau cười, đều cảm thấy Đinh Ninh thú vị. Vào lúc đó, tấm rèm vải thông ra sau nhà bị gió cuốn lay động, Trưởng Tôn Thiển Tuyết ôm một vò rượu bước ra.

Tất cả nhóm thiếu niên anh tài, bất kể là Từ Hạc Sơn hay Tạ Trường Thắng, thậm chí là Nam Cung Thải Thục ngay từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì trong lòng đều vang lên một tiếng "ầm", cảm giác chấn động như lần đầu chứng kiến bề trên trong viện bộc lộ cảnh giới.

Toàn bộ họ sửng sốt, người đờ ra, trong lòng không thể tin được rằng ở một nơi như ngõ Ngô Đồng này lại có thể người con gái đẹp nhường ấy.

Miệng Tạ Trường Thắng há hốc, cậu ta có thể vung tiền như rác nhưng vào lúc này lại hoàn toàn không nói nên lời.

Lúc này,ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn cậu rất lạnh lẽo, khiến hai tay cậu ta cũng có phần cảm thấy lạnh giá theo. Dẫu là thế, hiện giờ cậu thiếu niên này đang nghĩ trong đầu rằng cô gái đẹp như tiên này lúc nhoẻn miệng cười sẽ đẹp đến mức nào chứ.

Một tiếng "cộp" nhỏ vang lên. Trưởng Tôn Thiển Tuyết ôm vò rượu tới đặt lên quầy trước mặt Đinh Ninh.

Trái tim Từ Hạc Sơn vì thế cũng giật nẩy lên, bấy giờ cậu ta mới hồi phục lại tinh thần.

Hết thảy đều giống như tưởng tượng của Đinh Ninh, song vào lúc này, sắc mặt của hắn khẽ thay đổi.

Tiếng vó ngựa vang lên. Từ đầu ngõ có một chiếc xe ngựa đang từ từ đi tới.





Quyển 1 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch