WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Kiếm Vương Triều

Chương 245: Mùa xuân năm Nguyên Vũ thứ mười hai (2)

Chương 245: Mùa xuân năm Nguyên Vũ thứ mười hai (2)


Đó là tương tư kiếm.

Trên đời không có cảm xúc nào miên man sầu đến mức vừa khó có thể giải thích, lại vừa trăm sông ngàn núi khó ngăn, trăm vấn ngàn vương, khó dứt khó bỏ được như nỗi tương tư.

Một môn Kiếm Kinh tuyệt thế khác nữa của Ba Sơn Kiếm Tràng, thực sự đã được một trong hai vị tể tướng dưới trướng Nguyên Vũ Hoàng Đế là Lí Tướng lĩnh hội toàn bộ.

Tuy Lệ Khinh Hầu cùng với vị Đạo Quyển Tông Vô Danh mạnh, nhưng nếu so với vị Lí Tướng này, suy cho cùng vẫn yếu hơn một chút. Vừa rồi nếu hai người không bỏ đi, có lẽ sẽ thực sự vĩnh viễn không đi được nữa.

Ánh mắt Đinh Ninh lại rơi vào khe núi Diệp Tân Hà đã rơi xuống.

Lúc này, khe núi đó bị khói dày đặc bao phủ. Nhưng Nguyên Khí Thiên Địa do những vị Đại Tông Sư kia triệu tập lại đã va đụng nhau, khiến cho đáy khe núi chìm sâu xuống cả vài thước. Nhưng Đinh Ninh dám khẳng định, với thương thế như vừa rồi, dù có bị rơi xuống đó thì Diệp Tân Hà vẫn còn chưa chết được.

"Diệp Tân Hà!"

Đinh Ninh lại nhắm mắt lại, âm thầm dùng hết sức mạnh toàn thân thét lên cái tên này trong đầu.

Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh bức tường trong quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá.

Không gian bên trên bức tường đó có một đóa hoa lớn bất thường đang bắt đầu hé nở một cách kỳ dị.

...

Trong khi hắn ở tận Lộc Sơn nhắm mắt nghĩ về bức tường vẽ tranh đó trong quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá, rất nhiều người lại đang lặng lẽ chờ đợi trong nội thành Trường Lăng.

Trong căn đình viện nhỏ, Trường Tôn Thiển Tuyết đang nấu xôi nếp.

Ngón tay của nàng dường như còn trắng nõn hơn cả gạo nếp.

Gió xuân sắc như kéo, cắt đứt lá xanh của cây cối mọc um tùm trong Trường Lăng, rồi khẽ khàng cuốn vào đình viện, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hất tung màn cửa lên.

Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn bức tường thấp thoáng sau tấm màn cửa ở phía đối diện, ngẫm nghĩ về một vài ẩn ý nằm trong tranh vẽ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên xuất hiện vẻ bức bối.

Nàng có phần căm tức không thèm trông bếp nữa, mặc cho ngọn lửa trong lò tự tắt.

Nàng khẳng định một điều, cho dù Đinh Ninh gặp bất trắc ở Lộc Sơn hoặc Vu Sơn, bản thân vẫn cứ phải ở lại Trường Lăng, chờ đến ngày có thể giết chết được Trịnh Tụ và Nguyên Vũ.

Nhưng nàng cũng có thể khẳng định, nếu không có Đinh Trữ, mình hoàn toàn cảm thấy xa lạ với tất cả mọi thứ.

"Tại sao ngươi lại phải chết."

"Tại sao ngươi lại phải chết!"

Nàng không cầm được lại nhớ tới người đó, trong đôi mắt dâng lên niềm phẫn hận, hai hàng mi không ngừng run rẩy.

Trong một căn tiểu viện cách nàng không xa, Trương Nghi đang đun nước.

Mặc dù y chỉ coi sóc củi trong lò, nhưng thái độ lại vô cùng chăm chú.

Mỗi lần nhét vài cây củi khô vào lò, lơ thơ vài sợi Nguyên Khí Thiên Địa lại lập tức bay ra khỏi tay y, chui vào trong lớp than đỏ rực bên dưới củi khô.

Củi khô tức khắc bùng cháy dữ dội. Chỉ một lát sau, nước trong nồi đã sôi lên sùng sục, hơi nước bốc lên.

Y chắp tay lại làm kiếm, vừa hất ngang một cái nước đang sôi trong nồi đã giống như một con rắn dài óng ánh cuồn cuộn bay ra, rơi vào trong một cái bồn tắm lớn bằng gỗ.

Y cho thêm một ít nước lạnh, thử độ ấm, rồi đổ thêm nước vào nồi để chuẩn bị sẵn, sau cùng mới gọi với vào trong nội viện: "Tiểu sư đệ, có thể đưa động chủ ra tắm rồi."

Thẩm Dịch đỡ Tiết Vong Hư dần dần xuất hiện trong tầm mắt y.

Nhìn Thẩm Dịch đỡ Tiết Vong Hư vào trong bồn tắm rồi dùng một cục sợi mướp già bắt đầu kỳ lưng cho lão, Trương Nghi mới yên lòng quay sang dùng nước nóng ngâm quần áo lão đã thay ra, bắt đầu tiến hành vò.

Lúc làm những công việc đó, Trương Nghi đã biến thành một thiếu niên bình dân sinh sống nhiều năm ở Ngô Đồng Rụng Lá. Y đã hoàn toàn quên mất ngày đầu đến đây bản thân bó buộc ra sao, ngay cả hô hào cũng không dám to tiếng.

Nhưng mỗi lúc gọi "Tiểu sư đệ", y lại tự nhiên nhớ tới Đinh Ninh.

Trước khi Thẩm Dịch nhập môn, Đinh Ninh mới đúng là tiểu sư đệ của Bạch Dương Động.

Dù cuộc sống của Tiết Vong Hư tại cái nơi Ngô Đồng Rụng Lá này có vẻ như ngày nào cũng rất bình yên lẫn hưởng thụ, nhưng y vẫn thừa hiểu, thân thể lão càng ngày càng không mấy lạc quan.

"Chẳng biết giờ sư đệ Đinh Ninh đang ở nơi đâu, có bình an hay không nữa."

Y nhìn làn hơi nước mù mịt, lấy mu bàn tay quẹt mồ hôi trên trán. Dù đã biết đáp án, y nhưng vẫn không kìm được nhìn sang Thẩm Dịch và Tiết Vong Hư như muốn tìm lời giải đáp, hỏi: "Lộc Sơn hội minh có lẽ sẽ kết thúc trong ngày hôm nay thì phải?"

"Lộc Sơn hội minh được cử hành ngay hôm nay."

Thẩm Dịch ló ra khỏi làn hơi nước mù mịt nhìn Trương Nghi, nghiêm túc đáp lại: "Sư huynh Đinh Ninh thấy rõ thời thế hơn ai hết, luôn đứng ngoài cuộc mà nhìn, đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì. Qua hôm nay, chắc sẽ lên đường trở về, chuẩn bị tham gia Mân Sơn Kiếm Hội rồi."

Mặc dù ngoài miệng Thẩm Dịch nói như thế, nhưng trong lòng lại không có lòng tin lắm, chẳng may trong Lộc Sơn Minh Hội xuất hiện biến cố nào đó thì sao? Chẳng may trong lúc đàm phán với ba Triều, Thánh Thượng không chiếm được chút lợi ích nào, trái lại còn nếm phải trái đắng thì sao?

Trương Nghi khẽ ừ một tiếng, thể hiện tán đồng với cách nhìn nhận của của Thẩm Dịch, nhưng trong lòng y vẫn không sao yên được.

Tiết Vong Hư hiển nhiên hiểu được thế sự vô thường là như thế nào hơn hẳn hai con người trẻ tuổi này. Lão thản nhiên mỉm cười, bảo: "Hai thằng ngốc kia, lo lắng hay không thì có tác dụng gì, ta còn chờ đợi được, chẳng lẽ các ngươi không làm được."

Trương Nghi và Thẩm Dịch lập tức nín lặng.

Trong mùa xuân năm Nguyên Vũ thứ mười hai, việc quân đội Đại Tần đánh chiếm được Dương Sơn Quận lẫn Nguyên Vũ Hoàng Đế dùng một kiếm chém đứt ngọn núi tại Lộc Sơn vẫn còn chưa kịp đưa tin tới Trường Lăng.

Toàn bộ Trường Lăng khắc khoải ngóng chờ, khiến cho bầu không khí có vẻ đặc biệt nặng nề, vừa bức bối lại vừa bất an.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.