Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 252: Khách không mời mà đến (1)

Chương 252: Khách không mời mà đến (1)





Quốc gia không thể một ngày vô chủ, Hoàng cung không thể một ngày không có vua.

Bất kỳ vị vua nào ngự giá thân chinh, cũng sẽ dùng mọi khả năng trở về triều trong thời gian sớm nhất.

Nhàn nhã ngắm đường hoa, đó là việc làm của người nhàn rỗi.

Quân vương không bao giờ nhàn rỗi.

Thế nhưng đội quân ngự giá của Đại Sở Vương triều lại dừng lại.

Uyển Thành trước kia thuộc về nước Hàn, là vùng đất được phân chia cho Đại Sở Vương triều khi Hàn Vương triều bị diệt. Uyển Thành chỉ cách Lộc Sơn vài ngôi thành thị, lộ trình khoảng trăm dặm, hiển nhiên cũng thuộc về một loại biên thành, nhưng không phải là một thành quan trọng có lương thực tích trữ hay có quân đồn trú.

Dừng lại thời gian dài ở một nơi như thế này, thực sự không phải hành động sáng suốt.

Thế nhưng, hầu như toàn bộ người trong đội ngũ ngự giá này đều hiểu lý do tại sao.

Sở Đế chính thức dầu hết đèn tắt.

Rất nhiều người cùng biết, thân thể của vị Đế Vương giữ ngồi trên ngai vua trong thời gian kỷ lục này đã sớm có vấn đề, Từ lúc bắt đầu Lộc Sơn Minh Hội, tiếp đó là Nguyên Khí Thiên Địa chấn động Lộc Sơn dữ dội, cho đến cuối cùng khi mấy vị Tông sư ngã xuống, Tinh Khí Thần của lão dường như đã tiêu hao sạch sẽ, những bệnh trầm kha âm ỉ kéo dài cùng đồng loạt bộc phát.

Tiếng tăm ngoài đời của Sở Đế thực sự rất kém, háo sắc tầm thường, không thích triều chính. Nhưng những vị cựu thần phò tá lão rất nhiều năm lại hiểu rõ, lão khiêm tốn hòa nhã, thậm chí là ngu ngốc chỉ là biểu hiện bên ngoài của lão.

Lão mắt điếc tai ngơ. Rất nhiều lúc lão chỉ tỏ thái độ khoan dung lẫn dung túng.

Cho nên trong Đại Sở Vương triều không có bất cứ một ai coi thường lão, thậm chí không tìm được mấy người phản đối lão.

Có thể phê bình lão, có thể đánh giá thấp lão, nhưng vẫn tôn kính lão.

Hành cung Uyển Thành được xây dựng xong ngay trước khi Sở Đế tới đây.

Trên long sàng trong Hành cung, Sở Đế ngả người trên nệm êm, cố làm cho đôi mắt có thần hơn, nhưng kết quả thì trái ngược lại, cho nên khuôn mặt lão có vẻ thư thái, nhưng vẫn không che dấu được hết nét bất lực lẫn tiếc nuối.

Triệu Hương phi cúi đầu nhìn lão, nắm chặt hai tay lão.

"Thiếp cứ tưởng người ít ra có thể chống chọi đến lúc trở lại Hoàng thành."

Bà ta chầm chậm nói: "Thiếp không ngờ lại tới nhanh như vậy."

Sở Đế cảm nhận độ mềm mại lẫn nhiệt độ đôi bàn tay của bà ta, mỉm cười, đáp: "Ta cũng thật sự không ngờ lại nhanh như vậy! Chẳng ai ngờ sẽ chạm trán với Mặc Thủ Thành tại Thần Nữ phong."

Triệu Hương phi trầm tư không nói. Hai tay bà ta đột nhiên bắt đầu siết chặt lại một chút, từng đốt ngón tay nối tiếp nhau bắt đầu sáng lên.

"Đừng làm thế!" Sở Đế lắc đầu.

Triệu Hương phi lắc đầu với vẻ cố chấp, nhìn lão nói: "Chết trận trên đường đi chinh chiến thì sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu chết trên đường quay về từ Lộc sơn. . . sẽ thực sự có ảnh hưởng xấu tới thanh danh của người. Thiếp không muốn nghe thấy người đời sau nói, một kiếm chém bay ngọn núi của Nguyên Vũ Hoàng Đế đã làm người sợ vỡ mật, cho nên bệnh cũ tái phát, chống chọi không tới đô thành thì đã qua đời. Mặc dù tiếng tăm của người và thiếp chưa bao giờ tốt đẹp hẳn, nhưng thiếp không muốn lúc đi xa người còn phải chịu tiếng xấu như vậy."

"Chuyện này chẳng có gì đáng kể." Sở Đế lại lắc đầu, nhìn bà ta nói: "Ta chỉ muốn nàng chịu đựng."

"Chịu đựng?" Triệu Hương phi không hiểu ý lão.

Sở Đế gật đầu: "Sau này trị quốc, nàng chỉ cần chịu đựng. . . Nàng không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần chịu đựng. Cho dù phải chịu thua thiệt tới mức độ nào, nàng cũng phải chịu đựng."

Triệu Hương phi vẫn không hiểu nổi, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì làm thế có thể giúp cho Đại Sở chúng ta tồn tại lâu hơn so với Đại Yến lẫn Đại Tề." Sở Đế mỉm cười, nói: "Có lẽ có thể làm Đại Tần tức chết chưa biết chừng!"

Triệu Hương phi nhìn lão định nói thêm gì đó, nhưng bà ta đột nhiên cảm giác được điều gì, đôi tay mềm mại trở nên cứng đờ.

Sở Đế mệt mỏi mỉm cười, nói: "Cho dù sau này trong đánh giá của người Sở, trong đánh giá của đám sử quan, nàng biến thành hạng người nào đi chăng nữa, giao Đại Sở cho nàng, ta rất yên tâm!"

Nói xong câu này, lão từ từ nhắm mắt lại, giống như ngủ quên vì mệt mỏi quá độ.

Triệu Hương phi nắm tay lão, nhìn chằm chằm vào lão một lúc lâu rồi nói: "Bệ hạ yên tâm, thiếp sẽ làm tốt!"

Sau đó, bà ta đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

"Bệ hạ băng hà."

Tiếng bà ta vang lên bên trong hành cung se lạnh, sau đó biến thành tiếng sấm sét trong tiết trời cuối xuân.

"Bệ hạ băng hà!"

Từng tiếng truyền lệnh mang theo niềm bi thương nối tiếp nhau vang lên.

Thân hình bà ta đứng chết sững như một pho tượng bên dưới mái hiên của hành cung, gương mặt như ngọc không có bất cứ nét bi thương nào.

Không phải là không bi thương, mà chẳng qua là đối với rất nhiều người, đời người ngắn ngủi không có thời gian dành cho bi thương mà thôi.

. . .

Sở Đế Vương băng hà trên đường về.

Đối với Trường Lăng, mùa xuân năm Nguyên Vũ năm thứ mười hai đang thời kỳ đậm sắc nhất, khi tin tức kia lan tới từng ngõ nhỏ phố lớn, vị nữ chủ nhân tôn quý nhất của Trường Lăng đã trở lại, trở lại nơi hậu cung thuộc về riêng bà ta.

Khi bà ta xuất hiện trên con đường lát đá với hai hàng tượng binh sĩ bằng đất nung ở hai bên, Phù Tô đã đứng đợi sẵn ở đó rồi.

Nhìn Phù Tô phấn khích hành lễ, trong đôi mắt tuyệt đẹp của bà ta hiện lên vẻ yêu chiều, nhưng rồi nhanh chóng biến thành hết sức thản nhiên.

"Con không thể tham gia Mân Sơn Kiếm Hội nữa."

Bà ta nhìn Phù Tô, nói.

Cơ thể Phù Tô khẽ run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, hỏi: "Mẫu Hậu, tại sao?"

"Ta biết tình bằng hữu rất quan trọng đối với con, ta cũng còn nhớ đã từng đồng ý cho con tham gia Mân Sơn Kiếm Hội."

Hoàng Hậu nhìn gã bằng đôi mắt ôn hòa, nói: "Đồng ý cho con tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, cũng có nghĩa là cho phép con có thể tự do rong chơi bên ngoài cung, thế nhưng địa vị của con đã khác mất rồi."

Phù Tô ngẩn người.

"Bởi vì Lộc Sơn Minh Hội không có gì bất ngờ xảy ra."

Hoàng Hậu ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài Trường Lăng, nhẹ nhàng nói: "Cho nên con sẽ nhanh chóng trở thành Thái tử. . . Một Hoàng tử rong chơi bên ngoài không đáng coi là vấn đề, nhưng một Thái tử vừa mới được lập thì lại không thể.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch