Chương 257: Nhân Vương Ngọc Bích (2) Nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại có thể khẳng định, đây không phải một loại Phù khí theo đúng nghĩa của nó.
Lúc này, nàng có thể thấy được, bên trong đám phù văn phức tạp rối rắm đó có rất nhiều đường chỉ màu xanh đang không ngừng di động.
Những đường chỉ màu xanh là Chân nguyên, là Chân nguyên của một vị cường giả Thất Cảnh.
Những đường chỉ Chân nguyên đó di chuyển tạo thành một vòng tuần hoàn đặc biệt trong đám phù văn, dường như vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Tuy nhiên, lực lượng của những đường chỉ Chân nguyên đó lại không quá mạnh. Nếu như nàng cưỡng ép rót một luồng Chân nguyên vào, những đường chỉ Chân nguyên đó sẽ lập tức bị phá nát.
Nhưng mà, sau khi chúng bị phá nát, cái hộp này sẽ biến đổi thế nào thì đã là việc nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Đinh Ninh không trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào đám phù tuyến cực kỳ phức tạp đó, đôi mắt sáng chói, dường như đang liên tục tính toán gì đó. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn vào một vài điểm phù tuyến cắt nhau. Qua vài chục giây sau, hắn nhướng mày với vẻ đăm chiêu rồi vươn tay phải ra, ấn nhẹ xuống mặt cái hộp.
Ngay khi tiếp xúc với cái hộp, đầu ngón tay hắn vang lên ra vô số tiếng động rất nhỏ.
Khi ngón tay hắn miết theo đường phù tuyến, chúng ngân lên tiếng vang rất nhỏ, nhưng những đường chỉ màu xanh lại không phát sinh bất cứ thay đổi nào.
Nét mặt Đinh Ninh cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Ngón tay hắn đột nhiên dừng lại, rồi miết ngược lại theo tuyến đường vừa di chuyển. Cùng lúc đó, tiết tấu tiếng động nhỏ bé ở đầu ngón tay hắn trở nên rối loạn, dày đặc.
Một loạt tia sáng màu xanh lần lượt sinh ra trên đầu ngón tay hắn, sau đó rơi xuống đám phù tuyến bên dưới.
Những tia sáng xanh lặng lẽ hòa quyện với Chân nguyên màu xanh trong đám phù tuyến một cách hoàn mỹ.
Tiếp đó, đường chỉ màu xanh di chuyển trong đám Phù văn càng lúc càng lớn mạnh.
Cuối cùng, Phù văn được Chân nguyên màu xanh lấp đầy.
Toàn bộ bề mặt tấm kim loại màu đồng xanh lập tức biến thành bằng phẳng nhẵn bóng, đồng thời lượng Chân nguyên màu xanh đã lấp đầy Phù văn cũng tức khắc đông cứng lại.
Giữa trung tâm miếng kim loại màu đồng xanh phát ra một tia sáng kỳ lạ.
Miếng kim có vẻ hoàn chỉnh không có bất kỳ khe hở nào, lấy điểm phát sáng làm trung tâm từ từ tách ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt chợt giãn ra.
Nàng đã biết đây là cái gì.
Đây là một cái hộp bí mật.
Một cái hộp bí mật mà chỉ khi nào dùng Chân nguyên cùng màu mới có thể mở ra được.
Hoặc có thể nói, chỉ có người nào có khả năng bắt chước theo y hệt, ngưng luyện ra Chân nguyên màu xanh hoàn toàn tương tự thì mới có thể mở cái hộp bí mật này ra.
Đinh Ninh trầm ngâm không nói.
Tia sáng ở trung tâm cái hộp màu đông xanh từ từ biến mất.
Tiếp đó, toàn bộ Chân nguyên màu xanh phân hóa thành Nguyên Khí Thiên Địa, tan biến vào trong không khí.
Bên trong chiếc hộp bí mật bằng đồng xanh là miếng ngọc bích khá nhỏ hình tròn, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Bên trong miếng ngọc bích trắng tinh lại có một sáng màu vàng úa liên tục nhảy nhót, giống như hình ảnh một người đang không ngừng biến đổi thành đủ các loại hình dáng.
"Đây là Nhân Vương Ngọc Bích."
Đinh Ninh không vội cầm miếng ngọc bích đó lên, mà xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết chầm chậm nói: "Lão đã đoán được ra ta tu luyện Cửu Tử Tằm."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, không vội đáp lại.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói tiếp bằng giọng đã bắt đầu không còn bình thường được nữa: "Nhân Vương Ngọc Bích là một vật trái với quy luật tự nhiên. Món đồ này là biểu trưng của đế vương Đại Sở, được các vị đế vương truyền từ đời này sang đời khác. Đặc tính trái quy luật tự nhiên của nó là, nếu Tu Hành Giả đeo nó, trong một hoàn cảnh tu hành không đổi, cảnh giới sẽ tăng tiến nhanh hơn một chút."
Đôi mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dấu được nỗi khiếp sợ.
"Có thể nhanh hơn bao nhiêu?" Nàng hỏi.
Đinh Ninh liếc nhìn nàng, đáp: "Theo đồn đại, có thể nhanh hơn ba phần mười."
Gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi tái đi, hai tay không kìm chế được khẽ run rẩy.
"Bất kỳ một loại Phù khí nào, bất kỳ một loại Đan dược nào cũng không có khả năng sánh với được với món đồ này." Dù không nhìn nàng, Đinh Ninh vẫn có thể hiểu được cảm nhận lúc này trong lòng nàng. Dù hắn đã hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói vẫn cứ lạc đi: "Món đồ này là bảo vật tầm cỡ quốc gia quý trọng nhất của Đại Sở Vương triều, đúng ra nó phải được truyền lại cho vị Đế Vương tiếp theo."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu, "Đúng ra phải truyền lại cho Ly Lăng Quân."
Đinh Ninh cũng gật đầu, nói: "Cho dù không truyền lại cho Ly Lăng Quân thì vẫn có thể giao cho Triệu Hương phi."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Bây giờ lão đã chết, người chuyển món đồ này cho ngươi cũng đã chết, thiên hạ này chỉ có ta với ngươi biết món đồ này đã nằm trong tay ngươi. Lão làm vậy là có ý gì?"
Khóe miệng Đinh Ninh hơi nhếch lên tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn cầm miếng Ngọc Bích lên rồi nhẹ nhàng nói: "Lão không có chút lòng tin nào với bất cứ người nào khác. . . Hoặc có thể nói, lão cho rằng tương lai chỉ có chúng ta mới có khả năng đánh bại được Nguyên Vũ."
"Lão chưa từng gặp ta cơ mà." Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu, "Không phải chúng ta."
"Ngươi và Cửu Tử Tằm có quan hệ." Đinh Ninh cũng lắc đầu.
Trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết tỏa ra một lớp sương lạnh. Nàng không nhìn đi chỗ khác nói với Đinh Ninh: "Nhưng chúng ta là người Tần."
"Lão thật sự nhìn rất xa!"
Đinh Ninh nhìn xoáy vào nàng, nghiêm túc nói: "Có lẽ lão cho rằng chúng ta sẽ mang ơn lão."