Thiên địa nguyên khí ngừng phun trào, gió đã lặng, bàn ghế cũng thôi dịch chuyển.
Trên người Trần Mặc Ly vẫn không mang đến chút cảm giác đáng sợ nào, gã như lúc vừa bước vào quán rượu này vậy.
Dẫu thế, lời nói bình tĩnh của gã lại như cơn lốc tiếp tục quét qua người nhóm đệ tử này.
Lông mày Đinh Ninh cau lại, hắn định mở miệng.
"Đi ra ngoài thôi, để tránh gây lộn xộn lại phải phí công đi dọn." Có điều, hắn còn chưa kịp nói gì thì Trần Mặc Ly đã lạnh lùng nói một câu rồi quay người đi ra ngoài quán rượu.
Sắc mặt Từ Hạc Sơn dần trở nên khó coi hơn. Dù là thế, khi Trần Mặc Ly xoay người đi, cậu không vội đuổi theo ngay mà quay đầu nhìn Tạ Trường Thắng và Nam Cung Thải Thục, nhỏ giọng nói: "Áp chế cảnh giới sẽ không liên quan tu vi nữa."
Nhóm đệ tử ở đây đều rất thông minh, bọn họ hiểu rõ ý của Từ Hạc Sơn.
Trong tình huống bỏ qua tu vi thì yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại thường là kinh nghiệm đối địch và kỹ thuật chiến đấu.
"Ta hiểu."
Tạ Trường Thắng nhìn vào bóng lưng Trần Mặc Ly, lạnh nhạt nói: "Nói gì thì cũng liên quan đến thể diện nên dĩ nhiên phải để người biết chiến đấu nhất trong số chúng ta xuất chiến."
Cậu mới nói một câu này thì ánh mắt của cả nhóm đệ tử đều dừng lại trên người Nam Cung Thải Thục.
Trong nhóm này, bỏ qua yếu tố tu vi thì hiểu chiến đấu hơn cả lại là cô bé nhìn có vẻ nhu mì nhất này.
Dường như bản thân Nam Cung Thải Thục cũng hiểu rất rõ điều này.
Nét mặt cô bé dần trở nên nghiêm túc, cô không nói bất cứ lời nào mà chỉ cất bước đi ra trước nhất.
Trần Mặc Ly đang đứng ở giữa đường, cúi đầu xuống quan sát mấy cây cỏ dại mọc trong kẽ đá bên mép giày.
Gã chợt nghĩ Ly Lăng Quân mà mình đi theo ở nước Tần này cũng như cỏ dại ngoan cường sống trong kẽ đá vậy.
Thế nhưng qua hôm nay rồi, tình huống này có thể đạt được chuyển biến gì sao?
Nét mặt gã cũng dần trở nên nghiêm nghị.
Gã quay người lại nhìn Nam Cung Thải Thục bước tới đứng đối diện mình, chắp tay làm lễ và nói: "Mời!"
Nam Cung Thải Thục híp mắt lại, cô bé cũng giơ tay làm lễ: "Mời!"
Tiếng nói vang vọng khắp con ngõ nhỏ này, chim sẻ trên các cây ngô đồng xung quanh chợt hoảng sợ bay vụt lên, vô số lá vàng bay lượn vòng xung quanh người Nam Cung Thải Thục.
Gió chợt thốc lên. Nam Cung Thải Thục đâm về giữa Trần Mặc Ly theo hướng thẳng đứng, để lại sau lưng một đường tàn ảnh.
Một thanh kiếm sắt vân cá trong tay phải cô bé được vung ra cũng theo góc thẳng đứng, nhằm về đầu Trần Mặc Ly chém xuống.
Kiếm vừa mới ra, lực cũ liền tiêu, lực mới lại sinh.
Một luồng chân khí liên tục bùng lên trên thân kiếm, cứ thế biến mất lại bùng lên...
Trong bầu không khí trong lành không ngừng cuộn lên từng đợt sóng khí.
Chỉ một kiếm thẳng đứng đến lạ nhưng khiến lòng người thấy như có vô số kiếm.
Đây chính là Liên Thành Kiếm Quyết của đại tướng trấn thủ Ly Thạch Quận Nam Cung Phá Thành.
Trong nhiều điển tích ghi lại cuộc chiến với nước Triệu có ghi lại việc Nam Cung Phá Thành đã rất nhiều lần một kiếm chém bay mấy chiếc chiến xa hạng nặng.
Đây là một thế kiếm cực kỳ cương mãnh, thông qua khống chế chân khí để liên tiếp phát lực.
Trong mắt Trần Mặc Ly ánh lên vẻ khác thường. Gã chẳng thể ngờ được một thiếu nữ nhu mì như vậy mà vừa ra tay đã cứng rắn, mạnh mẽ, có thể nói là oai phong như thế!
Có điều, đối mặt với một kiếm cứng rắn, mạnh mẽ đó, phản ứng của gã cũng chỉ là ánh mắt hiện lên vẻ khác thường thôi.
Gã không hề di chuyển. Trong không gian như vang lên một tiếng hạc hót.
Kiếm của gã xuất vỏ.
Kiếm gã có chuôi là bạch ngọc trắng nõn, thân kiếm ở trong cũng là màu trắng lấp lánh, mỏng và khá trong, có vân hình mây thanh thoát, nhìn qua rất tinh mỹ nhưng cũng rất yếu ớt.
Thế nhưng thanh kiếm này chỉ vô cùng đơn giản xẹt ra rồi va thẳng vào thanh kiếm sắt vân cá đang chém từ trên xuống.
Một tiếng nổ "ầm" vang lên.
Một vòng sóng khí bùng nổ xung quanh hai người. Ngay cả mấy cọng cỏ trong kẽ đá dưới chân Trần Mặc Ly cũng bị kiếm khí sắc bén chém đứt.
Nhóm Tạ Trường Thắng bất giác nheo mắt lại.
Ai cũng không thể ngờ được thanh kiếm trắng nhìn yếu ớt trong tay Trần Mặc Ly này lại có thể tỏa ra sức mạnh cỡ đó, hơn nữa còn là trong không gian hẹp này mà vẫn có thể tạo ra luồng lực lớn như thế.
Mấu chốt chính là lúc này đây thanh kiếm trắng trong tay gã không hề có vết sứt mẻ nào mà chỉ đang không ngừng lắc lư rung động. Trái lại, thanh kiếm thép vân vảy cá dày rộng trong tay Nam Cung Thải Thục hơi bị gập lại.
Vài sợi tơ máu đang từ kẽ ngón tay cô bé chảy xuôi đến trên chuôi thanh kiếm thép vân vảy cá.
Đã có không ít người khách từ các con ngõ trong ngõ Ngô Đồng đi ra nhìn ngó nghiêng. Bọn họ chưa chắc nhìn ra được sự tinh túy của loại chiến đấu này, nhưng điều khiến họ khiếp sợ chính là không ngờ trong thân thể nhỏ bé ấy có thể phát ra sức mạnh như vậy.
Từ trên môi Nam Cung Thải Thục phát ra một tiếng rít khò khè tức giận khiến tai người ta như muốn bung ra.
Dưới đế giày của cô bé vang lên âm thanh như tiếng nổ nhưng mà cô bé vẫn không lùi dù chỉ một bước.
Cô bé cắn răng, cố nén đau đớn, vươn tay trái đâm về bụng dưới Trần Mặc Ly.
Trong khoảnh khắc đó, trong tay trái cô bé đã có thêm một thanh kiếm nhỏ màu xanh.
Trong quá trình chế tạo, mặt ngoài thanh kiếm nhỏ này đã hình thành rất nhiều vân hình sợi mây. Lúc cô bé đâm lên phía trên thì chân khí tràn ra trên chuôi kiếm này làm cho trong không khí như có rất nhiều dây mây li ti đang mọc lên, khiến cho không có ai có thể dễ dàng thấy rõ rốt cuộc mũi kiếm chỉ về hướng nào.